TỨ QUÁI TKKG - Trang 208

hôi hám. Tarzan suýt đá trúng đôi ủng cao su cạnh tường.
Hắn giả vờ hô một cách tính toán:
- Chào gia chủ. Có ai ở nhà không?
Dĩ nhiên là chẳng hề có tiếng hồi âm. Đã đến lúc hắn yên trí đóng cánh
cửa sau lưng lại. Có điều hắn chưa kịp huýt sáo ăn mừng thì cánh cửa ở
cuối hành lang bỗng nhiên bật mở.
Tarzan hơi sững sờ. Người hắn tê cứng trong một giây. Nhưng gã Fungco
có phóng xe hơi cũng chẳng về đến đây nhanh như thế được.
Một người đàn bà với dáng điệu ngái ngủ chường mặt ra. Mụ thản nhiên
nhét gấu áo vào thắt lưng quần Jeans nhung, hớ hênh như không có kẻ đối
diện. - Ơ, chú em làm cái trò gì vậy hả?
Tarzan đã bớt đánh trống ngực:
- Xin lỗi cô, à, xin lỗi… chị. Em định kiếm ông Fungco.
- Không có nhà.
Người đàn bà trả lời cộc lốc. Tuổi mụ có lẽ ngoài ba mươi. Mái tóc đỏ
của mụ rối bù như tóc nhuộm. Đặc biệt là hàng lông mi trên đôi mắt, nó
cong veo và đều đặn khiến Tarzan biết ngay là lông mi giả. Càng tốt,
Tarzan nghĩ thầm, đám lông mi giả sẽ làm sự tò mò của mụ bị trở ngại. Hai
cái khuyên dài cỡ ngón tay tòn teng dưới tai mụ càng làm người đàn bà kỳ
dị hơn với bộ mặt bê bết son phấn.
Mụ ngáp một cái thật dài:
- Tìm Fungco phải đi cửa trước chớ, sao chú em lại vào cửa sau? Và đáng
lẽ còn phải bấm chuông mới đúng phép lịch sự. Nhưng thôi…
Người đàn bà trở nên dễ dãi:
- Cho tôi biết lý do đi cậu bé đẹp trai?
Tarzan khai thác ngay cơ hội tốt:
- Thưa chị, ông nội của em bị đau dạ dày. Ông nội biết ông Fungco là một
người chuyên sưu tầm lá thuốc. Vì vậy em được cử đến đây để mua một số
dược thảo…
- À, thì ra… Này, chuyện “dược thảo” thì chú em phải gặp trực tiếp
Fungco. Nhưng… thuốc chữa dạ dày thì ở nhà luôn có sẵn. Có mang theo
tiền không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.