TỨ QUÁI TKKG - Trang 316

đặn. Coi, ánh đèn xe hơi đã thấp thoáng. Tarzan nhảy lên sung sướng,
nhưng hắn tiu nghỉu liền vì không phải là xe buýt của nhà trường. Mặc kệ,
thầy giáo của hắn cần phải có một bác sĩ cấp cứu gấp.

Hắn phóng ra giữa đường, giơ tay vẫy.

Ánh đèn của chiếc xe rọi vào Tarzan tuy nhiên người lái không hề giảm tốc
độ chút nào. Tarzan vẫy tay như thằng khùng. Vô ích, chiếc xe đã ở dưới
gần cầu, vị tài xế thiếu lương tâm nhân loại bóp còi muốn xé màng tang
hắn. Hắn phải nhảy sang một bên bởi chiếc xe đã lao đến sát rạt.
- Ê, dừng lại. Chúng tôi cần giúp đỡ.

Tiếng gọi của Tarzan tuyệt vọng đến não nùng. Được rồi, chiếc xe và con
người nhẫn tâm với đồng loại đã mất hút, nhưng cái số “…49” phía đuôi
còn để lại rành rành. Chắc chắn là chiếc xe có biển số lưu hành trong thành
phố này.

Nỗi đau đớn trong lồng ngực của hắn cũng nguôi ngoai bởi… xuất hiện
chiếc xe thứ hai. Lần này là từ hướng ngược lại, và với tốc độ của một kẻ
cực kỳ nhàn du rảnh rỗi. Đó là một chiếc xe tải cỡ nhỏ. Chạy ì ạch. Bạt
được phủ kín mít.

Chiếc xe đậu liền bên kia đường lúc Tarzan vừa giơ tay.

Người đàn ông bước xuống hỏi han tíu tít như đã quen với hắn từ trước:
- Sao chú mày, sao vậy, tai nạn hả? Hy vọng không có ai qua đời đột ngột
chớ?
Giọng người đàn ông nghe dồn dập nhưng lại lạnh lẽo như băng, có điều
lúc này Tarzan không quan tâm đến chi tiết nhỏ mọn đó. Hắn chỉ biết “cứu
tinh” đã ở trước mắt.
- Cháu cần được giúp đỡ, thầy giáo cháu đã bất tỉnh vì vết thương ở đầu.
Cháu rất cần một xe cứu thương có bác sĩ, và phải báo cho cảnh sát biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.