TỨ QUÁI TKKG - Trang 481

người đàn ông diện bộ
com-lê kẻ sọc đang cầm ống nghe:
- Tôi đã đi dạo buổi trưa… vâng, cả tiếng đồng hồ… ờ, trong ví chỉ có
6000. Sao? Không có hy vọng tìm lại được cái ví ư? Tôi rất sợ thẻ căn cước
bị kẻ gian lợi dụng.
Khuôn mặt ông ta lộ vẻ uể oải khác hẳn sự xởi lởi của cô gái bán hàng. Cô
ta uốn miệng:
- Các em cần món gì?
Tarzan hơi rụt rè:
- Dạ… ông Adenman!
- Gặp ông chủ ư?
Đúng lúc đó người đàn ông thở dài bước ra khỏi căn phòng. Cô nhân viên
liền đon đả:
- Thưa ông Adenman, ông có hai người trẻ tuổi cần gặp.
Tarzan không chú ý đến hình dáng như một huân tước Anh của ông
Adenman và chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón tay út ông ta bằng cánh tay
phải buông thõng của ông. Cánh tay phải rung rung như bị điện giật.
- Tôi nghe đây, chú bé.
Tarzan giật mình:
- Tụi cháu vừa lượm được cái ví của ông…
Cô bán hàng tắt nụ cười cầu tài vì kinh ngạc. Khỏi bàn đến ông chủ tiệm
vàng, ông ta chỉ có nước… nghẹn lời. Mãi vài giây sau Adenman mới lắp
bắp:
- Trong ví vẫn còn… vẫn còn tiền.
- Dạ, 6000 mark đúng!
- Tôi… tôi không thể nào tin được. Hai cháu đã cư xử như những vị thánh.
Nhặt của rơi, trả lại và không đụng đến một đồng nào. Hai cháu có biết
rằng với 6000 mark…
Tarzan trả lời lạnh tanh:
- Một triệu mark mà bất chính thì tụi cháu cũng chẳng cần.
Adenman bắt tay Tarzan với niềm vui của một đứa trẻ:
- Này, cô thấy chưa? Chỉ có bọn trẻ mới đáng vào nước Trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.