TỨ QUÝ CẨM - Trang 1017

mười chín tuổi, trông thấy Sở Mậu và A Vụ nhưng cũng không quỳ xuống
hành lễ mà nắm tay vào nhau giơ ra trước mặt.

“Điện hạ!” Cô nói xong quay sang A Vụ. “Vị này có lẽ là Kỳ Vương

phi?” Cô làm động tác phất ống tay áo, cúi người nói: “Tiểu sinh xin cúi
chào!”

A Vụ phì cười, Tô cô nương cũng thật thú vị.

Tô Mậu dẫn hai người họ vào phòng trong, A Vụ ngạc nhiên vì trong

phòng cũng xông hương mùi mai lạnh, đó là mùi hương mà Sở Mậu thích
nhất. Mùi hương mai lạnh này rất hiếm, điều chế rất khó, thiết nghĩ có lẽ
không biết phải dùng bao nhiêu hoa lạp mai để điều chế và mất bao nhiêu
ngày mới có mùi thơm như thế.

A Vụ nghiêng đầu nhìn Sở Mậu thầm nghĩ, xem ra vị điện hạ này mặc

dù bề ngoài tiền đồ tăm tối nhưng cũng không ít thiếu nữ say đắm.

“Lần đi chu du này của tiên sinh có tìm được thứ gì hay ho mang về

không?” Sở Mậu ngồi vào chỗ, uống liền hai ngụm trà Mai Thượng Tuyết.

A Vụ cũng chầm chậm thưởng thức trà, hương trà thơm, trà ngon, nước

đẹp, kỹ thuật pha rất tốt.

“Kỹ thuật pha trà của tiên sinh ngày càng tiến bộ rồi.” Sở Mậu khen.

Tự nhiên trong lòng A Vụ có cảm giác hụt hẫng, cho dù nàng cố gắng

thế nào thì cũng chỉ được khen câu “không tồi”, loại trà này mặc dù ngon
thật, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến hắn thích như thế chứ?

“Đa tạ điện hạ đã khen. Lần này thần về đúng là có mang một ít đồ.

Mười năm trước thần đã thích một bức họa, nhưng ông lão đó nói đó là vật
báu gia truyền, sống chết không bán. Nói ra kể cũng đáng thương, lần này
thần tới Hàng Châu thì tình cờ chứng kiến gia đình ông lão gặp nạn, thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.