TỨ QUÝ CẨM - Trang 1114

dính đầy dầu mỡ của bà chủ quán, cùng với móng tay dài nhét đầy đất bên
trong.

Kỳ Vương điện hạ nhíu mày, cái này có cho A Vụ thì nàng cũng chẳng

dám ăn, thôi cố chịu đói, về phủ ăn một bát cháo yến, tuyệt nhất là có món
bánh tương thịt xốp giòn với một đĩa nem khoảng ba cái rưới nước sốt.

Nhưng lúc này đây, đã nhìn thấy cổng của phủ Kỳ Vương rồi, bước

chân nặng nề của A Vụ cũng trở nên nhanh hơn, vậy mà Kỳ Vương điện hạ
lại nói rằng phải đi đến một nơi nữa.

“Có phải là muộn quá rồi không?” A Vụ khéo léo từ chối. Nhưng vì

biểu hiện của nàng quá nho nhã, ngay cả nụ cười cũng mang ba phần ngọt
ngào, khiến người ta dễ hiểu lầm lời từ chối đó thành sự quan tâm chu đáo.

“Không đâu, ở đó cũng không mở đến đêm, bây giờ đi là thích hợp

nhất.” Sở Mậu đáp, sau đó hỏi A Vụ: “Biết cưỡi ngựa không?”

Đúng là biết hỏi! A Vụ cô nương trên thông thiên văn, dưới tường địa

lý, cầm kỳ thư họa cái gì cũng thông thạo, thơ từ ca vũ rất giỏi, chỉ duy nhất
là không biết cưỡi ngựa. Một người mạnh mẽ như nàng ghét nhất bị người ta
hỏi phải thứ mà mình không biết.

“Không biết.” A Vụ trả lời khá gượng gạo.

Sở Mậu đoán được phần nào ý tứ trong đó, ngoảnh đầu dặn dò Lý Diên

Quảng: “Ông đi thuê hai cái kiệu đến đây.”

Không dùng xe ngựa của phủ mà lại thuê bên ngoài, điều này khiến A

Vụ cảm thấy khá khó hiểu. Khi chiếc kiệu nhỏ lọng xanh được đem đến,
nàng không ngăn được sự tò mò nên cúi người bước lên kiệu ngồi.

Kiệu rẽ trái, rẽ phải rất nhiều lần, rất lâu, đừng nói buổi tối A Vụ không

biết đường, nếu có đi ban ngày thì nàng cũng chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.