TỨ QUÝ CẨM - Trang 1116

đang vô cùng bực bội đột nhiên tràn đầy vui mừng. “A, Lâm công tử, mau
mời vào, mau mời vào.”

A Vụ nhìn cô gái đứng khép nép, nói năng phóng túng thì trong lòng

dâng lên vẻ hoài nghi.

Khi ánh mắt cô gái từ người của Sở Mậu lưu luyến chuyển qua người A

Vụ thì sự vui mừng bỗng biến thành ngạc nhiên. “Vị này...”

“Đây là hiền đệ của ta, Ngọc Sinh, Mi Nương có ở bên trong không?”

Sở Mậu hỏi.

“Có ạ.” Cô gái đáp nhưng tâm trí để tận đâu, ánh mắt không ngừng

quét trên mặt A Vụ, cực kỳ vô lễ.

“Đi gọi cô ấy, mang theo cả đàn tỳ bà nữa.” Sở Mậu bước lên phía

trước một bước, chắn ngay tầm nhìn của cô gái.

Lúc này cô gái mới lên tiếng đáp lại và đi trước dẫn đường. A Vụ phát

hiện bên trong cổng hậu này là khu vườn rất rộng, đậm chất Giang Nam,
tinh xảo nho nhã. Cô gái đó dẫn họ vào trong nhà khách, rồi có một tiểu nha
hoàn bưng trà, trái cây và món điểm tâm đến. A Vụ thấy bọn họ ra vào rất
có quy tắc giống như được dạy dỗ trong một gia đình lớn vậy.

Lúc này, A Vụ hoàn toàn không hiểu gì, nơi này có cảnh sắc vô cùng

tươi đẹp nhưng lại giống như gian nhà sau, không phải là phòng khách.

Một lát sau, một người con gái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi

mặc áo xanh váy tím ôm cây đàn tỳ bà bước vào, cúi người chào A Vụ và Sở
Mậu ngồi bên trên, sau đó cô ngồi ngay phía dưới, có lẽ đó chính là Mi
Nương mà Sở Mậu nói đến. Cô cúi xuống, ngón tay thử đàn với vẻ tự tin.

“Không biết Lâm công tử muốn nghe khúc nhạc nào?” Chỉnh xong dây

đàn, Mi Nương mới hơi ngước mắt lên, liếc nhìn Sở Mậu với vẻ hờn dỗi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.