TỨ QUÝ CẨM - Trang 1127

Băng Tuyết Lâm rồi, lúc này A Vụ mới vội vàng qua bên đó.

Sở Mậu ngồi phía sau bàn làm việc, nhìn A Vụ với ánh mắt thờ ơ, cũng

chẳng bảo nàng ngồi, mặc kệ nàng đứng một bên.

A Vụ trái lại không sợ Sở Mậu, vẫn cười rạng rỡ và nói: “Con sư tử

bằng ngọc này của điện hạ thật đáng yêu.” A Vụ cầm “thú cưng” trên bàn
của Sở Mậu.

Lý Diên Quảng đứng hầu bên cạnh, tuy giữa mùa đông nhưng ông vẫn

phải lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt ai oán. Mấy hôm nay ở
Băng Tuyết Lâm, từ trên xuống dưới đều không yên ổn, mặt chủ nhân thâm
trầm thì kẻ dưới nào dám vui mừng, chuyện gì cũng phải lên tinh thần gấp
ba lần để hầu hạ, nếu không, bị phạt đánh có khi còn là tội nhỏ.

Người duy nhất khiến chủ nhân không vui thì lại hoàn toàn không sợ,

lại dám động vào sư tử ngọc trên bàn, đúng là khiến người ta sợ hãi.

Thường ngày, không ai dám đụng vào sư tử ngọc trên bàn của Sở Mậu,

nếu ai đụng vào thì cả con sư tử ngọc và người đụng vào đều bị ném đi, Lý
Diên Quảng lại phải vất vả tìm một con sư tử ngọc khác.

Chuyện này chẳng dễ dàng chút nào. Chỗ có ngọc tốt thì chưa chắc

điêu khắc đã đẹp, chỗ điêu khắc đẹp thì ngọc chưa chắc đã tốt. Thợ điêu
khắc ngọc có tiếng có thể phải tìm trong cung, có thể phải đi ra ngoài vùng
Tô, Dương, hai nơi này, một nơi phải nhờ vả các mối quan hệ, một nơi thì
phải mất công sức, và đều không dễ dàng. Thế nên Lý Diên Quảng hận đến
xương tủy kẻ nào đụng vào sư tử ngọc.

May mà nhiều năm như thế mới gặp phải tình trạng này một lần.

Sư tử ngọc bày trên bàn hiện giờ là di tác của Thôi Thất Lang đã qua

đời. Sư tử ngọc này được điêu khắc vừa đáng yêu vừa cao sang lại không
mất đi sự oai vệ, dưới chân sư tử là quả cầu gấm rất xinh đẹp, điêu khắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.