TỨ QUÝ CẨM - Trang 1188

Vấn Mai gặp tình huống khó xử gần như phát khóc. “Vương phi ở đây

thì Thị Cầm không được phép vào trong ạ.”

“Gọi nó vào đây.” Giọng A Vụ bỗng cao vút.

Cuối cùng, Vấn Mai đành phải dẫn Thị Cầm vào. Cậu bé này mới chỉ

mười một mười hai tuổi, trông sạch sẽ, nho nhã, hai tay rất sạch, trong quá
trình giúp A Vụ lật đàn lại, mắt cậu không nhìn ngang liếc dọc một chút nào.

Ngón tay của A Vụ sờ lên chữ triện Tiêu Lâm thính vũ ở mặt sau của

cây đàn, rồi lại nhìn dòng chữ triện bên phải của thành đàn: Đình tùng sơ
lãng, phong hòa nguyệt minh, trừng thần tĩnh chí, khoát nhiên thành thanh
.
Phía sau còn có hai chữ triện nhỏ là Cần Húc.

Ở đây đều đủ cả chín đức của cây đàn, A Vụ không khỏi thầm vui

mừng, cứ nghĩ là cây đàn nổi tiếng, nào ngờ lúc lật mặt sau lên thì chưa thấy
bao giờ, và nàng cũng không biết Cần Húc là ai. Có điều, đối với A Vụ, chỉ
cần đàn tốt là được rồi.

Mặc dù là đàn tốt, nhưng A Vụ thử đánh bài Tỏa Xuân sầu mà Mi

Nương hát, sửa đi sửa lại mà vẫn không khiến nàng hài lòng, thậm chí
không thể nào xúc động bằng những lời Mi Nương hát, làm cho người luôn
tự coi mình là giỏi đàn không khỏi có cảm giác thất bại.

Đàn hồi lâu, nàng đành cho người mang đi.

Mãi đến khi Sở Mậu quay về cho A Vụ uống thuốc, tâm trạng của nàng

vẫn chưa khá lên. “Thiếp có thể tự uống.” A Vụ không muốn Sở Mậu bón
cho nàng nên giằng bát thuốc từ tay của hắn, uống “ực” một mạch hết sạch.

Sở Mậu thấy thế cũng không ngăn lại, lấy mấy viên kẹo nho trong bát

sứ bỏ vào miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.