TỨ QUÝ CẨM - Trang 123

bán cái gì, con nghĩ mẹ cứ nói chuyện này cho cha biết trước, cha giao thiệp
rộng sẽ nắm rõ tình hình hơn mẹ con chúng ta.”

“Con nói có lý.” Không cần A Vụ nhắc thì Thôi Thị cũng muốn nói

chuyện này với Vinh tam gia.

“Cửa hiệu này không thể lấy danh nghĩa của chúng ta để thuê được, vì

phủ Quốc Công đâu có tài sản riêng gì.” Ngoài mấy đồ trang sức của con
dâu. A Vụ không nói câu này ra, nhưng có lẽ mọi người đều biết Thôi Thị
không có cửa hiệu nào, nay tự nhiên mọc ra một cửa hiệu, sau này mà gặp
rắc rối, nói không chừng lại biến thành của người khác cũng nên.

“Mẹ nên bảo cha tìm một người đáng tin cậy, thuê cửa hiệu dưới danh

nghĩa của người đó thì tốt hơn.” Vì gia đình họ không ở riêng nên mới phiền
phức như vậy.

Thôi Thị gật đầu, con gái bà bây giờ thật thông minh, nhanh nhẹn, Bồ

Tát hiển linh đã thấu lời cầu nguyện của bà, chồng bà thì đỗ tiến sĩ, hai con
trai thì hiếu thuận, con gái thì nhanh nhẹn, hoạt bát, thực sự bà rất mãn
nguyện.

Thực ra, Thôi Thị cũng hoài nghi sự nhanh nhẹn, thông minh đột xuất

của A Vụ, nhưng vì là mẹ nên ai chẳng mong con mình giỏi giang hơn nên
chỉ nghĩ đến ưu điểm của con và tự thuyết phục mình để dập tắt mối nghi
hoặc trong lòng, cho rằng vì A Vụ đã lớn lại chăm chỉ đọc sách nên càng
thông minh.

Vinh tam gia mặc dù biết tính cách của con gái, nhưng dù sao ông cũng

ít khi ở nhà nên chỉ nghĩ Thôi Thị biết dạy dỗ con và không nghi ngờ gì cả.

Hai nha hoàn bên cạnh cô chủ cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng chỉ xì

xào bàn tán sau lưng thôi. A Vụ thường ngày hay mượn cớ Vinh Ngũ để làm
việc này việc kia nên cũng gạt họ được một khoảng thời gian, nhưng sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.