TỨ QUÝ CẨM - Trang 127

phép thầy cho nghỉ học giúp ta, ta về nhà thay trang phục.” Nói xong, A Vụ
chẳng buồn nhìn Vinh Tứ rồi quay người rời đi.

Vinh Ngũ vừa nhìn theo bóng lưng của A Vụ vừa nghĩ, tiểu muội này

không vì hành động khấu đầu hôm đó mà trở nên thấp kém, trái lại càng
kiêu hãnh hơn, rồi lại nhìn sang Vinh Tứ và bĩu môi.

Trước đây Vinh Ngũ coi thường A Vụ là vì thực ra tài nữ thì thường

kiêu ngạo hơn người khác, huống hồ A Vụ lúc trước lúc nào cũng rầu rĩ,
nhút nhát nên Vinh Ngũ coi thường là lẽ đương nhiên. Mặc dù những ngày
qua A Vụ thay đổi rất nhiều, nhưng cảm nhận của cô ta về A Vụ vẫn không
có biến chuyển mấy, cho nên lần trước Vinh Tứ và A Vụ đánh nhau, Vinh
Ngũ không can ngăn, cứ để bọn họ cùng mất mặt, sau này mới bớt huênh
hoang được.

Nhưng qua việc vẩy mực vừa rồi, Vinh Ngũ lại nhìn A Vụ với con mắt

khác.

So với Vinh Tứ bồng bột, A Vụ tuy nhỏ tuổi hơn mà đã biết nhẫn nhịn,

cư xử đúng mực. Một người thông minh như Vinh Ngũ không thể không
đánh giá cao và đề phòng A Vụ.

Hôm đó, sau giờ dạy của Bạch tiên sinh, Vinh Ngũ bất ngờ gọi A Vụ:

“Lục muội, chúng ta cùng đi nhé!”

Thường ngày, A Vụ hay cùng Vinh Tứ đến Thinh Lan Châu, không ngờ

hôm nay Vinh Ngũ chủ động gọi khiến nàng ngạc nhiên dừng bước. Một
năm qua, danh tiếng của Vinh Ngũ nổi như cồn, và tính khí ngày càng kiêu
ngạo nên A Vụ thực sự không ngờ Vinh Ngũ lại lên tiếng trước.

A Vụ với Vinh Ngũ vốn tồn tại tâm lý ganh đua giữa hai tài nữ, không

ai phục ai. Kiếp trước, A Vụ chưa từng khâm phục tài nữ yểu điệu này nên
kiếp này nàng tỏ ra rất bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.