TỨ QUÝ CẨM - Trang 1291

“Hả, còn sót thứ gì?” A Vụ ngạc nhiên hỏi, nàng thấy mình đã sắp xếp

chu đáo, ngay cả giày sợ đánh trận nhanh hỏng, nhanh mòn cũng đã sai
người mang đi hơn chục đôi rồi.

“Còn sót một thứ rất quan trọng.” Sở Mậu cười nắm lấy tay A Vụ.

A Vụ thấy lòng rung động, tự cảm thấy không thể có chuyện đó được.

“Điện hạ mau nói đi, kẻo muộn quá lại không kịp sắp xếp.” A Vụ tự nhiên
nói với giọng nũng nịu.

Ngắm nhìn người đẹp dưới ánh đèn luôn khiến lòng người ngây ngất,

huống chi đó là một mỹ nhân có dung nhan tuyệt đẹp, trong ánh mắt của A
Vụ tràn đầy tình cảm mà chính nàng cũng không nhận ra, đôi môi hơi cong
lên, chỉ đợi người đến hái, Sở Mậu còn thiết gì nói chuyện, sát lại gần hôn
lên trái quả chín mọng đó.

A Vụ khẽ đẩy Sở Mậu ra, thực sự không hiểu nổi tại sao vị Kỳ Vương

điện hạ này lại thích hôn nàng đến thế. A Vụ ngậm chặt răng, không muốn
há miệng, nói giọng hờn trách: “Đừng có làm sưng môi người ta đấy.”

Một lúc sau A Vụ cảm giác mình không thở được, cứ như Sở Mậu coi

nàng là quả đào tươi ngon để gặm cắn và ăn ngon lành.

Nàng xấu hổ quá, nhưng tay không ngăn lại, trong lòng còn có tiếng

reo vui, nàng thích hắn hôn mình như vậy, cuồng nhiệt hơn cũng được. A Vụ
không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ xấu hổ như thế, càng thấy xấu hổ thì
càng thấy thân người mềm nhũn.

Sở Mậu còn hiểu suy nghĩ của A Vụ hơn chính bản thân nàng, người

vợ xinh đẹp của hắn cứ nghĩ hắn biết điều rời đi, nhưng hôm nay nàng đặc
biệt mặc kệ cho hắn như thế, có là kẻ ngốc mới không lấn tới.

Bỗng A Vụ mở to mắt rồi lại nhắm chặt lại, nghiêm nghị nói: “Điện hạ,

đừng mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.