TỨ QUÝ CẨM - Trang 1307

“Tôi cũng không biết, chàng đột nhiên xuất hiện tựa thần tiên vậy.”

Trong giọng nói của Minh Liễu tràn đầy sự thẩn thờ.

“Nếu chàng nhìn tôi một cái, có chết tôi cũng cam lòng.” Minh Đào

chắp hai tay trước ngực.

“Người như chàng làm sao nhìn chúng ta được, chỉ có người như phu

nhân chàng mới cho vào tầm mắt.” Minh Liễu nói.

“Cô nói xem, chàng có phải là lão gia của chúng ta không?” Minh Đào

hỏi, mặt thoáng đỏ hồng. “Nghe nói những cô gái gia đình khá giả làm nha
hoàn cho Vương phi thì ít nhất cũng có thể được làm thông phòng.”

Minh Liễu lườm Minh Đào. “Nằm mơ à, mau lấy nước giội sân đi,

không kẻo lát nữa cô nương “Băng Đá” lại trừng mắt lên đấy.”

Hai nha hoàn rửa sân sạch sẽ, đến tối hầu hạ A Vụ nghỉ ngơi xong lại

nằm trên giường ríu rít nói chuyện, mơ mộng được đến kinh thành cũng với
lão gia thần tiên và phu nhân tiên nữ, buổi sáng ngủ dậy khóe miệng còn
chảy nước dãi.

A Vụ thì lại nghĩ vì sao Sở Mậu phải bắt sống Kim Quốc Nhĩ Hãn?

Mất Kim Quốc Nhĩ Hãn, dân tộc Tác-ta vẫn còn thủ lĩnh khác, làm sao có
thể bảo đảm biên giới Đại Hạ được mười năm bình yên?

Lần đi này của Sở Mậu kéo dài hai tháng, ở Tiền Miếu trấn đã sang

giữa thu, mỗi ngày A Vụ đều nhìn lá vàng rơi, cảm thấy từng ngày trôi qua
thật khó khăn.

Bỗng một hôm, Băng Sương dẫn theo một người ăn mặc bình thường

đến, người này bước đến trước mặt A Vụ, nói: “Tiểu nhân Hạ Xuân bái kiến
Vương phi, tiểu nhân thuộc ám vệ

[1]

ở nhóm hai do Kỳ Vương điện hạ thống

lĩnh, đây là lệnh bài của tiểu nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.