TỨ QUÝ CẨM - Trang 1327

Sở Mậu không nói gì, nhưng trong lòng đã cảm thấy chán nản, có điều

Kim Quốc Nhĩ Hãn cũng quá tinh tường, mới nhìn qua mà đã nhận ra Sở
Mậu có tình cảm với A Vụ.

A Vụ không suy nghĩ gì, xấu hổ, bực bội bước nhanh ra khỏi lều, trong

lòng cảm thấy bực Sở Mậu vì hắn bảo nàng vào để phải chịu nỗi nhục này.
A Vụ đứng bên ngoài lều, mặt ngước lên đón cơn gió lạnh, lúc này mới cảm
thấy bình tĩnh lại.

“Có điều, tên nội thị này của Hoàng tử điện hạ rất được, ta cũng muốn

thưởng thức, nếu điện hạ đem hắn cho ta, ta sẽ lập tức thần phục.” Trong lều
vọng ra tiếng cười khoái trá của Kim Quốc Nhĩ Hãn, giọng nói to đến nỗi A
Vụ cảm giác như hắn đang cố tình.

“Ngươi không xứng.” Giọng nói lạnh lùng của Sở Mậu cắt đứt tiếng

cười của Kim Quốc Nhĩ Hãn.

Kim Quốc Nhĩ Hãn im bặt tiếng cười như bị người ta nhét giẻ vào họng

vậy.

“Đây là lần thứ tám rồi, triều Đại Hạ chúng ta có câu “Cửu cửu quy

nhất”, ta lại thả ngươi lần này.”

Trong lều mãi sau không vọng ra tiếng nói của Kim Quốc Nhĩ Hãn, A

Vụ đưa mắt nhìn Giải Sơn bước ra với nét mặt sa sầm nên nàng đành phải đi
khỏi cửa lều.

Tối hôm đó, Sở Mậu trở về lều, lại cố tình bảo A Vụ hầu hạ mình tắm,

nhưng chỉ thấy A Vụ ngồi im trên giường gỗ, nghếch cằm nhìn hắn với cơn
giận ngút trời. “Sao ban ngày điện hạ bắn một mũi tên trúng mũ sắt của Kim
Quốc Nhĩ Hãn mà bây giờ hoạt động tay để tắm lại không thể?”

“Nàng biết rồi à?” Sở Mậu cười cười, bước đến ngồi sát bên cạnh A

Vụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.