TỨ QUÝ CẨM - Trang 1335

trăm sông, có sức chứa vô cùng lớn, bọn họ là dân du mục chăn thả săn bắn,
giống như nàng thích ăn đồ ngọt, còn ta lại không thích vậy, về bản chất thì
không có sự khác biệt, ăn lông ở lỗ thì đã làm sao, đều là con dân của trời
cả.”

A Vụ không nói, vẻ mặt tỏ thái độ không đồng tình.

“Nàng nói bọn họ man di không thể thuần hóa, nhưng trong lịch sử

những ngoại tộc đến Trung Nguyên, dù nhanh hay chóng đều tôn sùng chế
độ của dân tộc Hán, có thể thấy trái tim họ cũng luôn hướng về dân tộc Hán,
còn chúng ta là người Trung Nguyên nhưng vẫn cố chấp, kỳ thị họ, bọn họ
không thể làm khác được nên mới cướp bóc, xâm lược. Nàng đến các vùng
biên cương mà xem, người Hán, người Hồ ở đó không có sự khác biệt quá
lớn, họ cùng sống giúp đỡ lẫn nhau, nhìn họ giống như người Tây Bắc,
người Đông Nam vậy, họ cho phép hôn nhân giữa người Hán và người Hồ,
vài trăm năm sau thì còn đâu nạn nô lệ và cảnh xâm lược nữa?”

A Vụ chớp chớp mắt, không thể không thừa nhận ý nghĩ của Kỳ Vương

điện hạ thật mới mẻ, nhưng không phải là không có lý.

“Nhưng việc này vô cùng khó khăn, thử hỏi bao nhiêu người có suy

nghĩ như điện hạ, và ai có được khí phách đến khai phá, mở rộng biên
cương?”

“A Vụ, nhưng nếu chúng ta không làm thì mãi mãi sẽ không thể biết

được có thể làm đến đâu. Tâm nguyện cả đời của ta là vùng biên cương
được sống yên ổn mãi mãi, không để cho nhân dân Đại Hạ phải chịu khổ bởi
giặc ngoại xâm nữa.”

A Vụ nhìn vào mắt của Sở Mậu, thấy trong đó sự kiên định và nhiệt

tình, nàng cũng cảm động, vì chí hướng của Sở Mậu, nàng cũng muốn bất
chấp tất cả để đứng bên cạnh hắn. “Mặc dù bây giờ thiếp vẫn chưa biết suy
nghĩ của điện hạ có thể thực hiện được hay không, nhưng thiếp nguyện cố
gắng hết sức mình vì một ngày như điện hạ nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.