TỨ QUÝ CẨM - Trang 1401

thế nên các quan đều dùng loại trà núi thượng phẩm khác thay thế. Đại hồng
bào thực sự vẫn ở trong tay bọn họ.” Sở Mậu giải thích.

“Điện hạ lấy trà này ở đâu? Có lẽ tốn không ít công sức?” A Vụ cười

nói.

“Đương nhiên là tốn không ít công sức, có điều mấu chốt đã được đả

thông, sau này hằng năm sẽ không thể thiếu được một người uống trà cùng
là nàng.” Sở Mậu cười nhìn A Vụ.

A Vụ đỏ mặt, nhớ đến cảnh nàng làm khó dễ Hách ma ma ở Hồng

Dược Sơn Phòng về chuyện uống trà Vân Vụ. Sau này nhớ lại, nàng vẫn
thầm trách mình tầm nhìn hạn hẹp, sao phải tranh giành trà Vân Vụ với
Hách ma ma làm gì. Hôm nay nghe Sở Mậu nói thế thì chắc chắn cũng đã
biết chuyện, đúng là nực cười. Thực ra A Vụ đâu có tranh giành gì trà, cái
nàng muốn tranh là tấm lòng của Sở Mậu.

Nếu là ngày thường, A Vụ chắc chắn sẽ hờn dỗi để Sở Mậu xem,

nhưng hôm nay do thiếu tự tin nên muốn lấy lòng, nàng giả vờ như không
nghe thấy ý trêu đùa của Sở Mậu.

“Điện hạ lại phải hao tổn tâm trí rồi.” A Vụ nghiêng ấm rót một chén

trà cho Sở Mậu, sau đó cũng tự rót cho mình, cảm giác bản thân không thể
dừng, dừng lại sợ rằng phải đối mặt với những câu chất vấn của Sở Mậu về
Nguyên Dung Mộng.

“Ta sẽ không hao tổn tâm trí vì một kẻ rỗi hơi đâu.” Sở Mậu chậm rãi

nói.

A Vụ ngạc nhiên liếc nhìn Sở Mậu, cảm giác như ánh mắt hắn chứa lửa

khiến nàng không dám nhìn thẳng, lại cúi đầu rót cho mình chén trà nữa. A
Vụ cảm thấy rất kì lạ, mấy ngày qua Kỳ Vương gia luôn đối xử với nàng xa
cách, không hiểu hôm nay uống phải thuốc gì mà lại nói ra những lời tình
cảm như vậy. Nếu là bình thường đương nhiên không làm A Vụ ngạc nhiên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.