TỨ QUÝ CẨM - Trang 1437

A Vụ ngoảnh lại nhìn Tử Phiến, thấy trên gương mặt của thị không chỉ

là sự vui mừng, mà còn là sự nhẹ nhõm. A Vụ nghĩ mình đúng là đồ ngốc,
bước đến miệng vực rồi còn không biết, khiến người bên cạnh mình lo lắng
không yên.

Sở Mậu đứng ngược sáng ở cửa, bao bọc xung quanh là ánh nắng vàng

óng, A Vụ thầm than, người này tương lai sẽ là Chính Nguyên Đế, nàng có
mạnh thế nào thì cũng có ích gì, vẫn phải dập đầu quỳ gối trước mặt hắn đấy
thôi. Nghĩ được như thế nàng mới thấy không tủi thân, ấm ức.

A Vụ cố gắng nở nụ cười, nhưng người như nàng cho dù định cầu cạnh

người khác cũng vô tình thể hiện ra cái vẻ “đây là vinh hạnh của ngươi”,
muốn nể mặt người ta cũng đâu có dễ.

“Giận rồi ư?” Sở Mậu cười hỏi.

A Vụ quay đầu lại không nhìn Sở Mậu, lúc này mới bình tĩnh nói:

“Không có, điện hạ vốn bận rộn, có thể bớt chút thời gian rảnh đến thăm
một người bị bệnh hiểm nghèo như thiếp đây đã là “ơn trời biển rồi”.”

Sở Mậu bật cười nho nhỏ khiến A Vụ càng bực mình không muốn nhìn

hắn, nàng cũng biết trong lời nói của mình có chút chua xót, ghen tuông,
nhưng lúc này nàng đâu có tâm trạng mà chế giễu mình, nhắm mắt lại, ổn
định tinh thần mới mở ra, nếu không nàng sợ mình sẽ đổ thẳng cốc trà nóng
lên đầu hắn, ai bảo một tháng trời không thấy bóng dáng hắn đâu cơ chứ!

“Lần trước chẳng phải nàng nói rằng ta không cần đến thăm nàng sao?”

Sở Mậu bước đến ôm A Vụ vào lòng.

A Vụ bắt đầu giằng ra, nghe Sở Mậu nói thế thì tủi thân vô cùng, nàng

nói gì cũng nghe sao, vậy sao nàng muốn lên núi Thái Sơn thì lại không
cho?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.