TỨ QUÝ CẨM - Trang 1462

Hai chân A Vụ đang cách mặt đất liền ôm lấy cổ Sở Mậu theo phản xạ.

“Chúng ta đến bãi Bộ Hạc nhé.” Sở Mậu cười.

fb.com/ebookngontinhmienphi

A Vụ nghe thấy thì bực vô cùng. Bãi Bộ Hạc là một đảo nhỏ nằm giữa

hồ Hoa Ngạc và Gấm Giang, để không ảnh hưởng đến cảnh quan, con
đường nhỏ đến bãi Bộ Hạc được làm bằng đá và chỉ xây xấp xỉ mặt nước,
vào mùa nước lên còn ngập qua đường đá, thế nên A Vụ chưa bao giờ lên
đảo đó.

“Đến đó làm gì? Bốn bề đều là nước, thiếp không đi.” A Vụ kiên quyết

nói. Đáng tiếc bản thân nàng đang trong tay người ta, đi đâu không do nàng
quyết được. Cho đến khi Sở Mậu thả nàng xuống, chân A Vụ vẫn còn run
run, cả quãng đường đi, A Vụ hầu như không dám mở mắt.

“Có thể mở mắt ra được rồi.” Sở Mậu bế A Vụ đứng xuống.

“Ồ?” A Vụ mở mắt ra thì nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều đèn Khổng

Minh

[1]

, có khi đến một nghìn chiếc chứ chẳng ít.

[1] Đèn Khổng Minh: Là một loại đèn giấy, được cấu tạo là phía trên không có nắp đậy, sau

khi cháy xong không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát

Lượng thời Tam Quốc chế tạo, đèn sáng hai chữ Khổng Minh nên gọi là đèn Khổng Minh.

“Đến viết tâm nguyện của nàng đi rồi chúng ta cùng thả.” Sở Mậu kéo

tay A Vụ đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Đèn Khổng Minh ở triều Đại Hạ hay còn gọi là đèn trời, đèn trời có

chữ “đinh” có nghĩa là “cầu mong hạnh phúc”, viết lên đèn những lời mong
ước trước khi thả, đèn bay lên trời sẽ càng gần với thần tiên và nghe nói là
thần tiên sẽ dễ nhìn thấy hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.