TỨ QUÝ CẨM - Trang 1500

A Vụ nhìn vào mắt Sở Mậu, ánh mắt của hắn sáng và sâu, sự kiên định

trong đáy mắt khiến nàng không thể không rung động, trong lòng bỗng dâng
lên cảm giác được trân trọng như một báu vật, mà người này vốn không hề
có bất cứ quan hệ huyết thống nào với nàng, mắt A Vụ bỗng dưng cay sè,
nước mắt tự nhiên chảy ra.

Sở Mậu cúi xuống, dùng môi lau cạn nước mắt của A Vụ, nước mắt

nàng giống như nước hồ được bao phủ bởi làn sương mỏng mùa hạ, làn da
mềm mại như cánh hoa ngậm sương buổi sớm khiến hắn thương xót.

A Vụ nhân lúc Sở Mậu cởi áo hắn liền lật người, nhanh nhẹn nhảy

xuống giường.

Con mồi nhanh nhẹn càng có sức hấp dẫn với kẻ săn mồi, có điều một

số con mồi khi đã vào tay kẻ đi săn, vì phải bỏ khá nhiều công sức mới tóm
được nên con mồi cũng phải nhận cơn giận từ kẻ đi săn. A Vụ giống như
con thỏ nhảy đến trước sập cửa sổ phía nam thì bị bàn tay dài phía sau bắt
lấy ôm vào lòng, giằng co một hồi, hai người cũng vai kề vai nằm trên
giường.

Sở Mậu nằm nghiêng người nhìn A Vụ cười, A Vụ thì rụt đầu lại như

con rùa, hận không thể co đầu xuống tận bụng, nhắm chặt hai mắt, lông mi
vì lo lắng mà run rẩy như chiếc lá gặp gió. Trong lòng nàng không ngừng
nói với bản thân, đây là do Sở Mậu ép nàng, hắn còn đánh nàng, ức hiếp
nàng, nàng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

A Vụ lấy chân đạp Sở Mậu, người ta thì không đạp trúng nhưng mông

nàng lại bị đập vào giường đau điếng. “Ối!”

“Nàng nhìn nàng xem, ta đã bảo để bôi thuốc cho mà không nghe.” Sở

Mậu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.