TỨ QUÝ CẨM - Trang 1530

Tử Phiến ngẩn người, không hiểu ý của A Vụ. “Nô tỳ vốn có nhìn thấy

gì đâu.”

A Vụ đỏ mặt, thấy mình lo lắng quá, thực tế là sau khi Sở Mậu bảo bọn

họ ở phía dưới chân núi, mấy nha hoàn mệt mỏi cả ngày đương nhiên không
ngoan ngoãn đứng yên bất động ở đó mà sẽ tìm chỗ nào mát mẻ ngồi nghỉ
rồi.

“Ừ.” A Vụ ngại ngùng cất tiếng.

A Vụ kiễng chân bước ra khỏi nhà tắm, từ khe hở của tấm bình phong

nhìn ra ngoài thì thấy Sở Mậu đang cầm sách đọc rất chăm chú liền nhanh
chóng bước về phía giường, rồi trèo lên nằm sát vào mé tường giả vờ như
ngủ rồi, còn điều khiển cho hơi thở đều đều nữa chứ.

Nhưng đáng tiếc càng muốn ngủ thì lại không ngủ được, chỉ cần nghĩ

đến hành động của Sở Mậu với nàng, mặt nàng đã nóng như trứng gà chiên,
nàng bực bản thân mình khi cứ để Sở Mậu lấn át.

A Vụ đang rúc đầu vào trong chăn mỏng như chú rùa con thì nghe thấy

tiếng cười khẽ của Sở Mậu phía sau, nàng không dám nhìn, càng trùm chăn
kín hơn.

Nào ngờ Sở Mậu mặc kệ, cứ thế lật chăn ra, đưa tay vào cởi dây quần

của A Vụ. A Vụ trong lòng thầm đắc ý vì nàng đã buộc nút chết, lần này
xem hắn làm thế nào.

Sự đắc ý của A Vụ chỉ kéo dài vài giây vì nghe thấy tiếng xé, chiếc

quần vải lĩnh màu trắng nàng đang mặc bị rách toạc. “Ối, ối, điện hạ...”

“Ngày mai báo tú nương trong phủ may cho vài chục cái.” Sở Mậu nói.

Mấy chục cái? Để xé chơi hay sao? A Vụ cực kỳ bực, sáng ngày mai

bọn Tử Phiến dọn dẹp phòng, nàng biết giải thích về cái quần này thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.