TỨ QUÝ CẨM - Trang 1528

Sở Mậu cũng không làm khó A Vụ, phóng tầm mắt qua cái cây có tán

lá rậm rạp, mắt sáng lên, nửa như ôm nửa như kéo A Vụ đến dưới gốc cây,
để nàng dựa vào thân cây. Đỉnh Phi Lai là một quần thể núi giả, được xây rất
công phu, kỳ vĩ, rễ của cây này cắm trong khe đá nên mới có thể phát triển
rậm rạp, cao to như vậy, cũng chính thế mà có thể che được phần nào tầm
mắt của người khác.

“Điện hạ!” A Vụ kêu lên, mùa hè mặc xiêm y mỏng, nhưng lưng của

nàng áp vào vỏ cây thô ráp nên thấy hơi đau.

Sở Mậu đưa tay ra phía sau đỡ lưng A Vụ, tay còn lại vén váy nàng.

A Vụ không ngờ Sở Mậu lại to gan đến thế, ở chốn đông người này lại

dám lỗ mãng, A Vụ kinh hãi thất sắc, nếu có người nhìn thấy thì nàng phải
ăn nói thế nào chứ!

“Sở...” A Vụ chưa kịp thốt ra câu nào đã bị Sở Mậu đưa môi lên chặn

lấy.

A Vụ không giãy ra được, chỉ có mũi phát ra tiếng càng làm cho không

khí thêm nồng đậm.

A Vụ đẩy Sở Mậu ra, nhưng chân hắn như mọc rễ, mà sức của nàng

chẳng khác nào gãi ngứa cho người ta.

Khó khăn lắm A Vụ mới được buông ra để thở, nàng vội vàng cầu xin:

“Điện hạ, chúng ta về nhà thôi, được không, đêm khuya sương xuống sẽ bị
lạnh.”

“Không được.” Sở Mậu chậm rãi nói.

Cả người A Vụ cứng đơ, bắt đầu đấm hắn thì nghe hắn nói: “Đừng cử

động, cẩn thận bị người bên dưới nghe thấy đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.