TỨ QUÝ CẨM - Trang 1560

Hai người bước đến dốc Phồn Hương, Sở Mậu bảo Lã Nhược Hưng cởi

mái chèo bằng trúc buộc trên cây liễu ra, kéo tay A Vụ, nói: “Đi nào, chúng
ta lên bè, ta chèo bè đưa nàng đi một vòng, mấy ngày trước trời mưa, hai
hôm nay Bắc Hải lại tháo nước nên chỗ nông nhất cũng chèo qua được.” Sở
Mậu hào hứng nói.

Cơ hội này đúng là hiếm có, nhưng A Vụ vốn rất sợ ngồi bè, mà bè tre

này lại không có chỗ dựa, trượt chân một cái là xong.

Sở Mậu liền đưa mắt nhìn Lã Nhược Hưng, hắn lập tức vén áo lên lội

xuống suối, nước sâu chưa đến đùi.

“Nàng nhìn thấy chưa, không sợ bị chìm đâu, hơn nữa không phải còn

có ta sao? Ta sẽ luôn bảo vệ nàng!” Sở Mậu cười, nói: “Ngay cả bè cũng
không dám ngồi như vậy, nàng ở Giang Nam bao năm, thật là lãng phí!”

“Ở Giang Nam cả ngày ở nhà, đâu có được ra ngoài thì nói gì lãng phí

hay không lãng phí!” A Vụ phản bác.

“Vậy sau này ta dẫn nàng đi Giang Nam du ngoạn thoả thích.” Sở Mậu

nói.

A Vụ nhớ đến Giang Nam sương khói mưa bụi mờ ảo, cười bảo: “Điện

hạ nói phải giữ lời đấy!”

Sở Mậu bế A Vụ lên bè, ngồi trên chiếc ghế thấp, rồi lại bảo Lã Nhược

Hưng đi lấy sáo đưa cho A Vụ. “Nàng thổi đi, phân tâm rồi thì sẽ không
thấy sợ nữa.”

Một phần tính cách của A Vụ là muốn chiến thắng sự sợ hãi, nàng sợ

nước bao nhiêu năm rồi, luôn muốn khắc phục nên làm theo ý của Sở Mậu
đưa sáo lên miệng thổi, thử vài âm rõ ràng rồi mới thổi bài Việt nhân ca.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.