TỨ QUÝ CẨM - Trang 165

“Muội bị làm sao vậy?” Người đi đầu là Đường Du, vừa nhìn đã nhận

ra ngay A Vụ, liền bước đến đỡ A Vụ dậy.

A Vụ dụi mắt, ngẩng đầu lên sụt sịt nói: “Ca ca, thế nào... thế nào là

con của vợ lẽ?” Các bạn thấy không, nếu người hữu dụng thì được gọi là ca
ca, nếu vô dụng thì dù đối phương có sắp ngã cũng không bao giờ lên tiếng
nhắc nhở, đó chính là A Vụ.

Đường Tú Cẩn ngẩn người. “Vớ vẩn, cô nương nào lại nói ra lời thô lỗ

như vậy, ai bảo với muội?”

A Vụ nhìn Đường Tú Cẩn, nghĩ thầm thật không phí công gọi là “ca

ca”, không biết chàng ta tùy tiện nói thế hay đang cố ý phối hợp với A Vụ,
nếu là trường hợp thứ hai thì đúng là xấu bụng.

Cho dù thế nào, Đường Tú Cẩn cũng đã nhường lời cho A Vụ. Ngay

lập tức nàng chỉ về phía Hà Bội Chân, tiếp tục sụt sịt. “Tỷ này nói, bọn họ
đều nói nương nương của muội là con vợ lẽ, vậy con vợ lẽ là thế nào hả ca
ca?”

Lần này không chỉ có các phu nhân mà ngay cả đám quan khách nam

nhân cũng tỏ vẻ không hài lòng nhìn Hà Bội Chân, khiến cho cô ta chỉ muốn
tìm cái lỗ mà chui xuống, không riêng gì A Vụ, ngay cả cô ta cũng muốn
khóc.

fb.com/ebookngontinhmienphi

“Ta, ta không có…” Hà Bội Chân bắt đầu ôm mặt khóc. Nhưng chẳng

có ai tin cô ta, hơn nữa tiếng cười ban nãy của Hà Bội Chân mọi người đã
nghe thấy cả, cho dù không ai nghe thấy thì nhìn một người mười một tuổi
như cô ta và nhìn lại cô bé tám tuổi ngây thơ như A Vụ, họ cũng đã biết ai
đúng ai sai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.