TỨ QUÝ CẨM - Trang 1733

“Vương đại nhân, khỏi cần đa lễ, ngồi đi.” Sở Mậu đỡ hờ một cái.

Nghe thấy thế Vương Vĩnh Thành mới từ từ đứng dậy, cặp mắt vô tình

liếc qua khuôn mặt A Vụ, lập tức mất đi quá nửa hồn vía, tấm thân vốn đầy
mỡ lại càng co rúm lại.

Làn da ấy thực là trắng như mỡ dê, từ bên trong lại ánh ra những nét

hồng hào, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng. Còn cặp mắt kia
thực giống như một hồ nước sâu thẳm đầy những bóng sao, đẹp đến kinh
người, đôi bờ môi thì tựa như cánh hoa đào giữa ngày xuân, khuôn mặt lại
càng đẹp như được tạc từ ngọc thạch. Vương Vĩnh Thành thầm cảm thán,
mỹ nhân như vậy đúng là chưa từng được gặp trên đời!

Có điều Vương Vĩnh Thành dù sao cũng là một kẻ lão luyện trên chốn

quan trường cũng như chốn phong lưu, cho nên rất nhanh đã tỉnh táo trở lại
từ trong cơn ngơ ngẩn, rồi bất giác nhớ lại lời đồn nơi phố chợ, rằng Kỳ
Vương phi xinh đẹp tuyệt luân, thế gian hiếm có.

Khi đó Vương Vĩnh Thành trái ôm Ứng Phương Phương, phải ôm

Đổng Như My, chỉ cảm thấy những người đó còn chưa trải đời, vậy nên mới
nói quá lên như vậy, hoặc cũng có thể với nữ nhân của Vương gia thì dù là
hạng tầm thường người ta cũng phải nói là có ba phần nhan sắc, còn sự thực
như thế nào thì không ai biết được.

Đến bây giờ nhìn thấy A Vụ rồi, Vương Vĩnh Thành mới giật mình

bừng tỉnh, vị này chỉ e không phải là như phu nhân gì cả, mà đích xác là vị
Kỳ Vương phi phong tư trác tuyệt kia. Vương Vĩnh Thành không khỏi thầm
mắng Hoàng Thị một phen, may mà hôm nay hắn đã bất chấp sự khóc lóc
của Hoàng Thị, dằn lòng đưa Hủy Nương đi, nếu không thì đúng là không
biết phải ăn nói như thế nào.

“Hạ quan bái kiến phu nhân, phu nhân vạn phúc.” Vương Vĩnh Thành

đã biết được thân phận của A Vụ rồi, thế là lại quỳ xuống lần nữa. Hắn
miệng xưng phu nhân, lại hành đại lễ như vậy, qua đó đủ thấy kẻ này lọc lõi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.