TỨ QUÝ CẨM - Trang 1811

Thân vệ của Sở Mậu cũng là ám vệ, thủ đoạn thực sự quá lợi hại, với

chút người trong tay A Vụ căn bản không dám múa rìu qua cửa Lỗ Ban, cho
nên khi Kỳ Vương điện hạ không muốn cho người ta biết hành tung thì
không người nào có thể biết được.

A Vụ suy nghĩ một chút, chuyện như vậy chỉ có thể kể với Đường Âm,

sau đó chờ nghe ý kiến của nàng ta, dù sao người ngoài cuộc cũng thường
tỉnh táo. A Vụ đưa mắt liếc Sở Mậu một chút, cúi đầu viết mấy câu, lại chột
dạ liếc chút nữa rồi lại cúi đầu viết tiếp

mấy câu.

Cứ liên tục như vậy, chờ đến khi viết xong bức thư, A Vụ ngẩng đầu

lên thì đã không còn thấy Sở Mậu ngồi trên giường nữa. Nàng ngoảnh đầu
nhìn quanh, phát hiện Sở Mậu đang ở ngay sau lưng mình.

A Vụ nhảy bật dậy, vội vàng dùng tay áo che bức thư đi, run

giọng hỏi:

“Điện hạ, sao... sao chàng lại ở đây?” Thực ra A Vụ chủ yếu muốn hỏi là
hắn rốt cuộc đã xem được bao nhiêu rồi.

“Nàng đang viết cái gì mà chột dạ như vậy?” Sở Mậu bất giác

hơi cau

mày.

“Hì hì, chỉ là những lời riêng tư của nữ nhi thôi, nam nhân không được

xem.” A Vụ cố gắng cười sao cho tự nhiên một chút, trong lòng thì thầm thở
phào một hơi, Sở Mậu hỏi như vậy chứng tỏ là chưa nhìn thấy gì.

Sở Mậu không truy hỏi gì thêm, chỉ nói: “Ta đi ngủ trước đây.”

A Vụ khẽ gật đầu, gấp bức thư lại giao cho Tử Nghi rồi mới lên giường

đi ngủ. Đêm nay Kỳ Vương điện hạ lại không có động tĩnh gì, A Vụ lại càng
có thể khẳng định được rằng Sở Mậu có gì không đúng lắm.

May mà thư trả lời của Đường Âm về rất nhanh, được đưa tới kinh

thành cùng với văn thư cấp báo của Lạc Ninh vệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.