TỨ QUÝ CẨM - Trang 1893

“Đương nhiên không thể đáp ứng được. Chỉ cần nhớ lại lúc con còn

nhỏ bị lão thái thái bắt quỳ trước mặt Vinh Tứ, mẫu thân đây lại không xuôi
xuống được.” Thôi Thị nói. “Không ngờ người nhà nhị thúc lại mặt dày như
vậy.”

Chuyện đó đã từng là điều ăn sâu bám rễ trong lòng A Vụ vậy mà giờ

nàng suýt chẳng nhớ ra. Khi ấy nàng đã quyết tâm sau này nhất định ba bề
bốn bên trả thù lão thái thái và Vinh Tứ, nhưng tất thảy với nàng hôm nay
chẳng còn gì quan trọng nữa.

Trên đời này còn ai mang tội lỗi lớn hơn nàng nữa? Kiếp trước nàng

không phụng dưỡng được phụ mẫu, còn hại Trưởng Công chúa vì mình mà
nát ruột bầm gan, nàng đi rồi, Trưởng Công chúa suy tàn điêu linh. Còn kiếp
này, nàng trơ mắt nhìn mẫu thân dấn bước vào con đường không lối về,
không cứu được đã đành còn tự tay đẩy người thêm một bước. Chẳng những
nàng không thể lấy cái chết tạ tội, còn phải sống trong vinh hoa phú quý như
vậy suốt phần đời còn lại.

A Vụ bất giác đổ lệ.

“Sao con lại khóc? Được rồi, được rồi, vốn định kể chuyện vui cho con

không ngờ lại khơi lên chuyện đau lòng. Tính con cố chấp như vậy, mẫu
thân biết con vẫn còn rất hận lão thái thái và Vinh Tứ.” Thôi Thị nói. Bà chỉ
còn nhớ rõ A Vụ của hiện tại, hoàn toàn quên mất A Vật, con gái của bà, cô
nhóc tính tình yếu đuối thích a dua nịnh bợ ngày trước.

Ngồi một lát, Thôi Thị muốn tránh hiềm nghi, không dùng cả cơm trưa

lập tức lui khỏi cung Trường Lạc của Hoàng hậu. A, quên chưa nói, sau
ngày sắc phong A Vụ, Gia Hòa Đế Sở Mậu hiện tại đã đổi tên cung Dực
Khôn của Hoàng hậu thành cung Trường Lạc.

Gia hòa vạn sự hưng, trường lạc vật ưu. Tên tự của A Vụ chẳng phải là

Vật Ưu sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.