TỨ QUÝ CẨM - Trang 193

chẳng khác gì bất kính với tiên Hoàng hậu, bất hiếu với bà ngoại.” A Vụ
ngay lập tức phản bác lại lời của Kim Linh và Hà Bội Chân, lại kịp thời trả
đũa Vinh Ngũ, trước tiên phải “chụp cái mũ” bất kính, bất hiếu cho cô ta,
khiến cô ta không thể phủ nhận việc “cho mượn” trâm.

A Vụ bước đến, thân thiết nắm tay Vinh Ngũ. “Ngũ tỷ yêu quý muội

nên mới đem đồ trang sức quý giá đó cho muội mượn, có đúng như vậy
không ngũ tỷ?” A Vụ giả bộ tỷ muội thân thiết khiến Vinh Ngũ không rét
mà run. Thực ra, hai người đều biết chiếc trâm ấy Vinh Ngũ tặng cho A Vụ.

Lúc này Vinh Ngũ đành thuận theo lời của A Vụ mà gật đầu. Cô ta

bỗng phát hiện mình đánh giá thấp người muội muội này quá, hay nói cách
khác là cô đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc.

“Đúng vậy, thứ đồ quý giá thế mà tùy tiện tặng cho người khác thì khác

gì hại người?” Đường Âm nhanh trí nói rồi quay đầu nhìn sang A Vụ.
“Muội cũng thật là, sao đi ra ngoài mà ngay cả một món đồ trang sức cũng
không có, trưởng bối nhà muội cũng không biết chuyện này sao? Được rồi,
lần sau đến nhà ta, ta tặng muội hai món, đừng mượn người khác nữa!”

A Vụ thật lòng muốn vỗ tay khen ngợi Đường Âm, cách trả đũa của

tiểu cô nương này còn giỏi hơn cả nàng, không hổ danh là con gái của Các
lão gia.

Đấy, ngay cả người ngoài cũng hào phóng tặng hai món đồ, vậy mà tỷ

muội ruột thịt trong nhà lại chỉ cho mượn mà thôi.

Lời Đường Âm nói khiến Vinh Tứ, Vinh Ngũ đỏ mặt. Hai người bọn họ

trang điểm đoan trang phú quý ra khỏi nhà, châu ngọc cài đầy đầu, còn cô
con gái của thứ xuất tử

[1]

thì phải đi mượn đồ trang sức cài đầu.

[1]. Thứ xuất tử: Con trai của bà vợ lẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.