TỨ QUÝ CẨM - Trang 196

vẫn là con gái của mẹ. A Vụ đã từng vô số lần mơ ước từ lời nói, hành động
của nàng mẹ sẽ nhận ra nàng, nhưng giờ chỉ còn lại sự trống rỗng.

Đúng là giấc mơ của kẻ ngốc, Trưởng Công chúa không hề nhận ra A

Vụ, thậm chí còn chẳng nhìn nàng cái nào, nàng đau đớn, thất vọng tựa như
bị ai đó hắt một xô nước lạnh vào người giữa mùa đông giá rét.

Bái kiến Trưởng Công chúa xong, A Vụ cứ thế bị Đường Âm kéo đi

như người mất hồn, còn bị tỷ ấy gí tay vào trán. “Nhìn bộ dạng của muội
kìa, không phải là do Trưởng Công chúa không nói năng gì với muội đấy
chứ? Ta nói muội nghe, những người có xuất thân thấp kém hơn bà là bà
không để ý đến đâu, vì người ta có xuất thân cao quý mà. Muội cũng đừng
suy nghĩ nhiều quá, không phải bà ấy đã gật đầu với muội rồi sao?” Thực ra,
cái gật đầu chỉ là xã giao, Đường Âm vì muốn an ủi A Vụ nên mới nói vậy.

A Vụ thấy Đường Âm có vẻ không hài lòng với Trưởng Công chúa, vội

vàng nói: “Không, không phải, tỷ hiểu nhầm muội rồi, muội kích động quá
ấy mà, lớn như thế này rồi mà chưa được gặp Trưởng Công chúa bao giờ.”

“Có triển vọng. Chẳng lẽ sau này gặp Hoàng hậu, muội không nói được

câu nào ư?” Đường Âm cười trêu A Vụ.

A Vụ không phản bác mà chỉ mỉm cười.

Trưởng Công chúa rời đi rất sớm, bữa trưa cũng không dùng, chỉ đến

Trung Huệ Đường gặp gỡ mọi người một lát rồi đi ngay, muốn giữ thể diện
cho Tấn Quốc Công phu nhân nên bà mới tới. Từ khi Quận chúa Khang
Ninh qua đời, bà cũng không hay ra khỏi nhà.

Sau khi gặp Trưởng Công chúa, A Vụ cũng chẳng còn tinh thần, nom

cứ như người mất hồn. Đường Âm kéo người ngơ ngẩn như khúc gỗ đó đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.