TỨ QUÝ CẨM - Trang 1963

A Vụ hốt hoảng tỉnh lại, thấy Sở Mậu quả nhiên đang lay mình, khi ấy

mới giật mình vừa rồi không phải nàng đang mơ mà đã lại ly hồn mất rồi.

“Hoàng thượng.” A Vụ mở mắt, mông lung nhìn Sở Mậu.

Sở Mậu cúi đầu ngậm chặt lấy môi A Vụ, A Vụ căn bản chưa hồi phục

tâm trí. Hơi thở của Sở Mậu nóng rực, bàn tay cũng siết thật chặt, tựa như
người đuối nước vớ được cọng rơm cứu mạng vậy, A Vụ suýt thì bị chàng
siết tới ngạt thở.

“Sở...” Lời A Vụ chưa kịp thốt ra đã bị Sở Mậu chiếm sạch, nụ hôn của

chàng nóng bỏng đầy gấp gáp, cơ hồ thiêu cháy cả A Vụ.

A Vụ bắt đầu liều mạng đấm đá Sở Mậu nhưng trước sau vẫn bị chàng

giữ chặt, tới tận khi nàng đã sắp hết hơi mới chịu buông ra. A Vụ ngã nhào
xuống chăn, ho khan mấy tiếng thật lớn, nhớ lại vừa rồi chàng mới hôn Loan
Nương, không nghĩ ngợi gì lập tức giơ tay, nhưng chưa kịp hành động liền
bị Sở Mậu tóm được cổ tay.

“Ta để nàng đi.” Sở Mậu nhìn thẳng vào A Vụ, nói.

“Hả?” A Vụ không thể hiểu nổi ý tứ trong những lời này của chàng,

hoặc nàng nghe rất rõ nhưng không biết Sở Mậu nổi điên chuyện gì.

Sở Mậu buông tay A Vụ, hé ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Bản thân không thể thay đổi được làm sao có thể ước vọng xa vời thay đổi
được nàng?”

Trước những lời không đầu không cuối của Sở Mậu, A Vụ vẫn không

thể hiểu nổi. Nàng ngơ ngác ngồi đó, không biết phải nói sao.

“Ta để nàng tới bên Cố Đình Dịch, nàng không cần bận tâm phu nhân

của hắn, ta sẽ thay nàng xử trí êm đẹp.” Sở Mậu đã khôi phục thần sắc trầm
ngâm giá lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.