TỨ QUÝ CẨM - Trang 1975

Sau bữa cơm trưa, A Vụ quyết định bằng mọi giá hôm nay phải gặp

được Sở Mậu, lúc ấy lại nghe Minh Tuệ trở về nói, Trịnh Loan Nương đã
mang canh tới điện Càn Nguyên.

Lúc này tâm tình của A Vụ đối với Trịnh Loan Nương hoàn toàn trước,

cảm thấy cô gái này sao có thể mặt dày đến vậy, đêm đó rõ ràng Sở Mậu đã
cự tuyệt nàng ta rồi. Hoặc hẳn cũng coi đã cự tuyệt đi? Chuyện đó A Vụ
cũng không dám chắc.

A Vụ làm gì có canh, soi mình trong gương, nàng chau mày, càng thiếu

tự tin, Trịnh Loan Nương có thể sánh với nàng năm mười lăm tuổi. A Vụ có
một vạn cách để đá nàng ta, điều làm nàng lo lắng chính là lòng Sở Mậu có
thiên lệch, cái này gọi là suy tính hơn thiệt.

Lúc A Vụ đuổi Lã Nhược Hưng sang bên, vọt vào thư phòng trước điện

chủ của điện Càn Nguyên vừa vặn thấy Loan Nương dâng cho Sở Mậu một
bát canh.

A Vụ thực tình rất muốn cho Trịnh Loan Nương một cái bạt tai, nhưng

hành động như vậy hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của
nàng, hơn nữa nàng cũng không thể bày ra cái dáng vẻ chua ngoa đanh đá
như vậy trước mặt Sở Mậu được.

A Vụ hít một hơi thật sâu, tận lực bảo trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng

trong lòng không khỏi mắng mỏ, Trịnh Loan Nương ngươi dựa vào Sở Mậu
như vậy cũng hơi gần quá rồi, vẫn còn chưa được phong phi đâu! Cái thứ vô
danh tiểu tốt chẳng có gì hay ho kia quả là thẹn với các vị sư phụ mà A Vụ
khó nhọc chọn cho nàng ta ngày trước.

“Loan Nương, ngươi ra ngoài đi, bổn cung có chuyện cần nói với

Hoàng thượng.” A Vụ không thèm liếc nhìn Loan Nương một cái, hai mắt
chỉ chăm chăm trông vào Sở Mậu. Nét mặt chàng lạnh lẽo đến cùng cực, A
Vụ không cách nào tìm được một chút mừng vui khi gặp lại nàng trong ánh
mắt ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.