TỨ QUÝ CẨM - Trang 1977

A Vụ rất muốn ngúng nguẩy làm nũng một chút, có điều hai người họ

đã lãnh đạm xa cách nhiều năm như vậy, nhất thời không tìm thấy chút cảm
giác đúng đắn nào, cũng chẳng rõ ý Sở Mậu hiện giờ ra sao. Nàng e sợ lòng
Sở Mậu thực sự đã nguội lạnh rồi, nếu không lúc trước đã chẳng đồng ý để
nàng về bên Cố nhị ca.

“Thiếp ở ngoài chờ đến khi Long đại nhân rời đi rồi trở lại được

không?” A Vụ nhìn Sở Mậu, tư thái đã thấp đến độ không thế thấp hơn được
nữa rồi

“Sau đó trẫm còn phải gặp sứ thần phiên bang.” Sở Mậu không đáp

ứng đề nghị của A Vụ.

“Vậy thiếp chờ người gặp sứ thần phiên bang xong được không?” A Vụ

lại lui thêm bước nữa.

Suốt những năm tháng sống cùng A Vụ, Sở Mậu chưa lần nào thấy

nàng ăn nói rụt rè khép nép như hiện giờ, bình thường đều là lời mang hàm
ý khiến người ta chỉ hận không thể chính tay bóp chết nàng, Sở Mậu đại
khái đã đoán được một chút nguyên do.

Sở Mậu nhíu mày, còn định lên tiếng.

A Vụ đã không nhịn được nữa, nhanh chóng tiến lại, cúi đầu khẽ hôn

lên môi Sở Mậu, tựa như chỉ lướt qua mà thôi. “Thiếp tới tây điện chờ
chàng.”

Sở Mậu lẳng lặng ngồi ngây ra như một pho tượng Phật, không hề nhúc

nhích. Hoàng đế chưa truyền cho đứng lên, Long Giản Thần nào dám to gan
đứng dậy, vốn tưởng mình đã chọc giận Hoàng đế, ông ta sợ hãi mồ hôi đầm
đìa, đầu dập trên đất, không dám ngẩng mặt.

Tim Sở Mậu bồn chồn tựa như đang nhảy múa, tới lúc chàng vô tình

nhác thấy Long Giản Thần đang quỳ ở đó mới nói: “Đứng dậy đi.” Chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.