TỨ QUÝ CẨM - Trang 1981

Sở Mậu dừng một chút, quay đầu nhìn A Vụ, trầm giọng “Nàng thực sự

muốn nghe trẫm nói nguyên nhân?”

Dáng vẻ kiêu căng của A Vụ nhất thời hóa thành tro tàn, nàng vì “ghen

ghét” mà mất khôn. Có điều, chính A Vụ cũng không thể đáp nổi, lúc này
hết thảy thiên ngôn vạn ngữ đều trở thành yểu đuối vô lực.

A Vụ vượt qua sự ngại ngùng cố hữu trong lòng, tiến thêm hai bước,

hai tay vươn tới vòng ôm lấy lưng Sở Mậu đang chực rời khỏi điện Khánh
Hằng Xuân. “Chúng ta ở bên nhau vui vẻ được không?” A Vụ dán mặt vào
lưng Sở Mậu, nhỏ giọng hỏi.

Sở Mậu lặng thinh không động suốt nửa ngày, A Vụ cho là chàng

không nghe thấy, đúng vào lúc nàng định lặp lại một lần nữa liền bị Sở Mậu
tách hai tay ra. Chàng xoay người lại nghiêm túc nhìn A Vụ. “A Vụ, ta cũng
là con người mà thôi, cũng biết mệt mỏi, không thể vĩnh viễn xoay quanh
một mình nàng, nàng muốn thế nào sẽ là như thế mãi được. Nàng đối với ta
như vậy không phải bốn ngày, cũng không phải bốn tháng mà là gần bốn
năm, hiện giờ nàng đột nhiên chạy về nói những lời này, nàng cảm thấy ta
nên trả lời sao?”

A Vụ đột nhiên phát hiện trên mái tóc Sở Mậu điểm thêm một tia sáng

bạc, cẩn thận trông kĩ là một sợi tóc trắng. Lòng nàng trào dâng nỗi chua xót
và hối hận, chỉ hận bản thân lúc trước quá tuyệt tình với chàng, nàng không
dám nhìn xuống ngực chàng.

“Hoàng thượng trả lời được là được. Nếu Hoàng thượng không đồng ý,

cũng không vấn đề gì, thiếp sẽ vẫn đối tốt với người, để người một lần nữa
tiếp nhận thiếp.” A Vụ cũng nghiêm túc nhìn Sở Mậu.

Khóe môi Sở Mậu hé ra một nụ cười châm chọc. “Vậy trẫm mỏi mắt

ngóng chờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.