TỨ QUÝ CẨM - Trang 1997

Hai đầu gối chạm đất, đau tưởng chừng vỡ nát luôn rồi.

Sở Mậu nghe động, lập tức đưa tay kéo nàng lại, bế nàng khỏi mặt đất,

chỉ thấy hai đầu gối A Vụ đã chảy máu, thành một mảnh đỏ tươi. A Vụ cũng
không ngờ mình lại chảy nhiều máu như vậy, nhất thời choáng váng.

Sở Mậu vừa bực vừa tức, nhanh chóng đặt A Vụ ngồi xuống. A Vụ vừa

ngồi xuống lại bật lên, gương mặt nhỏ cau có. “Đau, đau, đau quá!” A Vụ
vừa kêu vừa rớt nước mắt.

Sở Mậu mang cơn bực trong mình nhưng đã bị dáng vẻ này của A Vụ

làm cho bật cười, có điều sắc mặt vẫn âm trầm như cũ. “Xem cái bộ dạng
xấu hổ của nàng đi!”

Nếu nói A Vụ để tâm nhất là Sở Mậu thì thứ nhì chính là dung nhan

xinh đẹp của mình. Đại khái nàng cũng biết bộ dạng hiện giờ của mình rất
kinh khủng, người không ra hồn người, mông thì nở hoa, ngay cả đầu gối
giờ cũng nở hoa rồi, mặt mũi tèm lem nước mắt, mũi còn tắc nghẹt.

Sở Mậu chỉ thấy A Vụ lồm cồm bò lên giường cực kỳ nhanh nhẹn chui

tọt vào trong, buông màn xuống, chừng đó động tác ước chừng đủ gói gọn
trong nháy mắt mà thôi.

“Chàng đi đi.” Tiếng A Vụ lạnh lùng truyền ra từ sau màn.

Bước chân Sở Mậu đang tiến đột nhiên dừng lại.

Nhưng A Vụ từ sau màn đã thò mặt ra, lấy tay kéo chặt màn che kín tất

cả chỉ lộ mặt, hai con mắt trừng với Sở Mậu, nhỏ giọng nói: “Chờ thiếp
dưỡng thương khỏi rồi sẽ tới tìm Hoàng thượng.”

Sở Mậu nhắm mắt lại, cảm thấy thủ đoạn của A Vụ đã tịnh tiến không

ít, để chàng biết rành rành là cạm bẫy vẫn không nhịn được nhảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.