TỨ QUÝ CẨM - Trang 1999

kiêng, mỗi ngày đều dán thuốc, ước chừng sẽ không để lại sẹo.” Y nữ cung
kính trả lời.

A Vụ không thỏa mãn với hai chữ “ước chừng”, còn định hỏi thêm,

chợt nghe Sở Mậu nói: “Tiếp tục để nàng ta khám nốt đi.”

A Vụ nhất thời trợn mắt lui về sau, vừa lui vừa lắc đầu. “Không, không

cần, thiếp không cần.”

Sở Mậu trừng mắt nhìn A Vụ, biết rõ sự ương ngạnh của nàng cuối

cùng đành chịu thua. Bên kia, Mai Vũ Chi cũng đã tới nơi, Sở Mậu nghĩ
ngợi, cuối cùng không cho ông ta vào, dù sao A Vụ cũng đang để trần hai
chân, đủ mặc áo lót, nếu bắt nàng mặc đồ đầy đủ vào lại lo sẽ cọ vào vết
thương.

Vì thế Sở Mậu buông màn xuống cho nàng, lúc đó mới gọi Mai Vũ Chi

vào bắt mạch cho A Vụ, lại truyền cho y nữ miêu tả lại tình trạng vết thương
của A Vụ cho Mai Vũ Chi, Mai Vũ Chi kê ra hai đơn thuốc, để lại một hộp
cao, nói: “Nếu muốn vết thương không để lại sẹo thì Tuyết Ngọc Linh
Hương cao ở chỗ Hoàng thượng là tốt nhất.”

A Vụ cầm hộp thuốc Sở Mậu đưa cho đang lẫn trên chăn lên, mở ra

ngửi thử mùi vị, đúng là Tuyết Ngọc Linh Hương cao. Thứ này kiếp trước A
Vụ mới chỉ thấy qua, trân quý dị thường, một hộp nho nhỏ giá trị ngàn vàng,
hơn nữa trong đó còn có một số thành phần rất khó kiếm, vì thế ba năm mới
có thể chế được mấy hộp nho nhỏ mà thôi.

Lúc đám người kia giải tán cả, A Vụ mới cùng Sở Mậu mặt đối mặt, A

Vụ kéo tay Sở Mậu. “Hoàng thượng, bôi thuốc cho thiếp được không?”

Sở Mậu còn có thể nói gì được nữa, bực bội nói: “Nghiêng vào trong

đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.