TỨ QUÝ CẨM - Trang 2001

mình khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, có điều nàng luyến tiếc Sở Mậu,
nếu không qua được ải này chẳng biết phải tới ngày nào tháng nào nữa.

Chờ Sở Mậu đi ra, thân mình thẳng băng như tùng bách, thanh thoát

như trúc biếc, sắc mặt hồng nhuận sáng sủa, thanh cao lại tuấn mỹ đúng là
nhân vật siêu phàm thoát tục, A Vụ nhất thời có cảm giác xấu hổ cho chính
mình chỉ như miếng vải vụn vá víu.

A Vụ khó nhọc xê dịch vào trong. “Sao Hoàng thượng đi lâu vậy?”

Chờ tới nỗi A Vụ tưởng rằng Sở Mậu cũng đổi ý mà bỏ đi luôn rồi.

Mặt Sở Mậu ánh lên một tia hờn giận thật cổ quái. “Nàng quản nhiều

quá.”

A Vụ nhất thời ủ rũ, đưa tay kéo áo Sở Mậu. Sở Mậu bỏ tay nàng ra,

nằm xuống phía ngoài giường, cách A Vụ bên trong một khoảng vừa một
người nằm.

A Vụ quay mặt về phía Sở Mậu, thấy chàng vẫn nhắm mắt không phản

ứng gì, lúc ấy mới xích lại gần, sau đó dừng lại xem động tĩnh. Cứ mãi như
vậy, cuối cùng tới gần tay Sở Mậu, A Vụ đánh bạo cọ cọ đầu vào cổ Sở
Mậu.

Sở Mậu nhướng mày cả giận nói: “Có để cho người ta ngủ hay không?”

Dứt lời bèn xoay mình quay lưng về phía A Vụ.

A Vụ chớp chớp mắt, lớn như vậy rồi nàng mới ở vào cảnh cố lấy lòng

người rốt cuộc chỉ đổi lại một cái mặt lạnh của Sở Mậu, trước kia cầu không
được ủy khuất, hiện giờ bị Sở Mậu lạnh lùng như vậy, nàng liền muốn rơi lệ.

Có điều, A Vụ chính là loại người không thấy quan tài sẽ chẳng rơi lệ,

chỉ cần Sở Mậu không ngồi dậy bỏ đi, nàng sẽ tiếp tục tham lam vô độ.
Nàng lại dịch thêm một chút, dán mặt vào sau lưng Sở Mậu, bàn tay bé nhỏ
càng ngang ngược hơn, từng chút từng chút nhích tới eo Sở Mậu. Đến lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.