TỨ QUÝ CẨM - Trang 2003

Sở Mậu rót một chén nước từ bình giữ nhiệt, uống cạn, bấy giờ mới trở

lại giường.

A Vụ lúc này đã chịu yên ổn rồi, việc Sở Mậu quay lại giường lần nữa

đã chứng minh rõ ràng tâm ý của chàng, không phải vì nhất thời cảm thông
cho thương thế của nàng nên mới ở lại.

A Vụ nhắm mắt, khóe miệng ánh lên ý cười, rất nhanh chóng ngủ mất,

cả ngày nay nàng đã mệt mỏi tới không chịu nổi nữa rồi. Nhịn suốt bốn năm,
đối với A Vụ hiện giờ mà nói chính là dẫu có tình cảm vẫn phải giữ gìn lễ
nghĩa, không chỗ nào không thoải mái, nhưng nàng lại không hiểu nam
nhân. Nếu không như thế, Sở Mậu phỏng chừng cũng không nhanh như vậy
bị A Vụ công hãm một lần nữa.

Lúc này chỉ khổ cho Sở Mậu, thấy A Vụ vô tâm vô phế lại có thể “ngủ

ngon trong chớp mắt”, chàng đành nhìn chằm chằm lên huân hương cầu trên
đỉnh giường, ánh mắt từ mơ hồ dần trở nên trong veo.

Sớm hôm sau, Lã Nhược Hưng đứng ngoài màn nhỏ giọng gọi: “Hoàng

thượng, nên dậy rồi.” Gọi hai tiếng mới thấy bên trong truyền ra tiếng: “Đã
biết.”

Sở Mậu mở to mắt, không ngờ mình ngủ suốt đêm ngon lành như vậy,

chàng vốn tưởng mình sẽ trằn trọc mất ngủ mới phải. Chàng quay đầu nhìn
A Vụ, thấy nàng vẫn đang ngủ say.

Sở Mậu nhìn hàng mi như phiến quạt của A Vụ, đưa tay vuốt ve gương

mặt nàng một lát. A Vụ không hề biết mình đã thả thứ quỷ quái gì vào trong
lòng chàng, Sở Mậu thầm nghĩ nếu lần này nàng vẫn mang tâm cơ đùa giỡn,
chàng sẽ không bao giờ... tha thứ cho nàng nữa.

Sở Mậu trở lại điện Càn Nguyên, Lã Nhược Hưng bưng lên một chén

canh đường phèn tổ yến, hầu hạ Sở Mậu dùng. Sau đó, chàng chuyển qua
Noãn các bên điện tây xem thực lực của tiền triều. Tới giờ Thìn hai khắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.