TỨ QUÝ CẨM - Trang 2004

dùng xong bữa trưa, chàng bắt đầu duyệt thẻ bài của các vương công đại
thần xin được cầu kiến thì tin tức xác thực đã truyền tới Trịnh Loan Nương ở
Sấu Ngọc Trai, đêm qua biểu ca của nàng nghỉ lại cung Trường Lạc.

Lúc bấy giờ Trịnh Loan Nương ngồi đơ trên giường, nàng ta không thể

tin nổi, nàng ta làm sao ngờ được nỗ lực hơn một năm qua của mình không
thể cản được một cái quay đầu của Hoàng hậu. Trịnh Loan Nương lau sạch
nước mắt chuẩn bị tới thiện phòng.

“Loan Nương, con lại muốn làm gì đây?” Huệ Đức phu nhân gọi Loan

Nương lại.

“Mẫu thân, con tới thiện phòng chưng một ít canh cho Hoàng thượng.”

Loan Nương cố chấp nở một nụ cười.

“Loan Nương, bỏ hy vọng đi.” Nguyên Diệc Phương nhìn Loan

Nương, nói.

“Mẫu thân…” Loan Nương kêu lên một tiếng thê lương.

“Hơn một năm qua con làm chừng đó chuyện lẽ nào còn chưa đủ hay

sao? Nếu Hoàng thượng thực tình có ý với con, vì sao mãi vẫn chưa chịu lên
tiếng?” Nguyên Diệc Phương tiếp lời trước khi Loan Nương kịp lên tiếng:
“Hơn một năm qua mẫu thân không ngăn cản bởi tính cách con quá cố chấp,
mẫu thân đang chờ con tỉnh ngộ ra mà thôi. Loan Nương, con nên tỉnh lại đi,
con tuổi còn nhỏ, hiện giờ vẫn kịp làm lại tất cả.”

Trịnh Loan Nương lắc đầu, chảy nước mắt, nói: “Vì sao con phải tỉnh

ngộ, chỉ vì người đàn bà kia quay về ư? Ngày trước cô ta đối xử tệ với
Hoàng thượng như vậy, bây giờ lại còn tính toán gì?”

Nguyên Diệc Phương thở dài. “Loan Nương con vẫn không chịu hiểu

sao, bất kể Hoàng hậu có làm gì đi chăng nữa, lòng Hoàng thượng cũng chỉ
có mình người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.