TỨ QUÝ CẨM - Trang 2006

“Chính là chuyện lần trước tới cầu xin nương nương, thiếp thân muốn

định hôn sự cho Loan Nương, hiện giờ nó cũng mười sáu rồi.” Nguyên Diệc
Phương nói.

Kỳ thực A Vụ chưa định hôn sự cho Trịnh Loan Nương nhưng tuyệt

không thể làm lúc này được, lúc mà quan hệ của nàng và Sở Mậu vừa mới
chuyển biến được một chút. Làm vậy sẽ cho Sở Mậu một thứ cảm giác, rằng
nàng vừa trở về đã mau chóng tìm cách đuổi Trịnh Loan Nương đi, ngược
lại sẽ càng khiến chàng để tâm tới Trịnh Loan Nương, dẫu sao cũng không
được.

Nói cho khó nghe thì A Vụ muốn tiêu trừ hoàn toàn ảnh hưởng của

Trịnh Loan Nương trong lòng Sở Mậu, nàng quả thực không để tâm tới thứ
không biết xấu hổ như Trịnh Loan Nương.

A Vụ rút từ bình thược dược cắm trên bàn ra một cành, đây là hoa mới

cắt từ trong nhà kính chuyển tới. A Vụ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt
đóa thược dược kia. “Bổn cung đã sớm nói rồi nếu Loan Nương đích thân
tới đây mở lời với bổn cung, bổn cung mới có thể đáp ứng được. Hơn nữa,
phu nhân có biết, chính Loan Nương từng tự mình tới cung Trường Lạc nói
với bổn cung, cầu xin được tới hầu hạ Hoàng thượng.”

A Vụ không biết có phải chính nàng quá đa nghi hay không, nhưng

Huệ Đức phu nhân chọn đúng lúc này để tới nhắc lại chuyện xưa, nếu bà ta
đợi một thời gian nữa mới tới, có thể A Vụ vẫn chiếu cố hai mẹ con họ.

Mặt Nguyên Diệc Phương chuyển sang trắng bệch, ánh mắt bà ta dán

vào từng động tác của A Vụ, chỉ biết vị Hoàng hậu này đại khái rất chán
ghét Loan Nương. Bông thược dược nàng cầm trong tay rõ ràng mang ý trào
phúng “thược dược yêu vô cách”, cây thược dược lìa chậu chỉ còn sức sống
được vài ngày, còn về phần Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên phải
thuộc về mẫu đơn tôn quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.