TỨ QUÝ CẨM - Trang 2008

không hề nhỏ. Có điều A Vụ dễ dàng gạt đi như thế, Thôi Thị lại không dám
hỏi thêm nữa, bà sợ mình sẽ càng đau lòng.

“A Vụ à, con nên nhún nhường một chút đi, Hoàng thượng... Hoàng

thượng hôm nay đã là Hoàng thượng rồi, không còn là Kỳ Vương điện hạ
ngày trước nữa.” Thôi Thị khuyên nhủ con gái.

“Biết rồi mà, con cam đoan sau này đánh không hoàn thủ, mắng không

trả treo, vậy đã được chưa?” A Vụ cười khẽ nói.

Thôi Thị thấy A Vụ nhẹ nhàng như vậy, cũng hơi an tâm, lại hỏi A Vụ

vì sao bị thương. A Vụ trả lời đầy đủ rồi, Thôi Thị mới chịu đứng dậy rời đi.

Vừa bước khỏi thềm, Thôi Thị liền gặp Gia Hòa Đế Sở Mậu đang đi

vào cung Trường Lạc, bà nhanh chóng hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.”

A Vụ cũng nghe được động tĩnh, nhanh chóng bật dậy, kết quả nàng

vừa động đậy chân lại đau, chỉ có thể nghiêng người ngồi dậy, ngó đầu nhìn
qua cửa sổ, hướng về phía Sở Mậu nở một nụ cười ngọt ngào.

Bấy giờ Sở Mậu đang nói chuyện với Thôi Thị, thấy mặt A Vụ cơ hồ

dán chặt trên kính cửa sổ, nhịn không được hỏi: “Nhạc mẫu, sao không ở lại
dùng bữa trong cung?”

Thôi Thị còn đắn đo muốn mau chóng về nhà kể lại chuyện A Vụ cho

lão gia, hơn nữa còn hai con trai và con dâu nữa, huống hồ cũng không thể
để Gia Hòa Đế có ấn tượng rằng người nhà Hoàng hậu thường xuyên vào
cung được. Dẫu sao con gái đã gả đi rồi, mẹ ruột cũng không thể thường
xuyên tới nhà thông gia. Mặc dù hai năm trước Gia Hòa Đế thường xuyên
cho mời bà vào cung, nhưng hai năm qua rất hiếm lần làm vậy, Thôi Thị
mẫn cảm với sự chuyển biến thái độ của Sở Mậu dành cho A Vụ, vì thế càng
cần cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.