TỨ QUÝ CẨM - Trang 2007

Nguyên Diệc Phương về rồi, Thôi phu nhân lại tìm tới. Thẻ bài thỉnh

cầu vào cung của bà đã dâng lên từ lúc A Vụ mới hồi cung, thế nhưng khi đó
A Vụ không dám gặp bà, chỉ sợ Thôi Thị sẽ đau lòng, chuyện đó kéo dài tới
tận hôm nay. Nếu hôm nay không cho phép gặp nữa, Thôi Thị đại khái có
thể bị những suy nghĩ miên man của mình hù chết mất.

Thôi Thị vừa tới thấy A Vụ không thể đứng dậy nổi, nước mắt lại tuôn

lã chã. “Sao đến nông nỗi này chứ? Ngồi cũng không ngồi được sao? Sao có
thể giày vò chính mình như vậy chứ?” Thôi Thị bắt đầu không còn quan tâm
gì khác cứ vậy khóc lóc ầm ĩ rồi lớn tiếng mắng mỏ.

A Vụ xoa đầu. “Do con không cẩn thận thôi, mẫu thân người nhỏ giọng

một chút đi.”

“Sao con lại tới Long Tuyền tự chứ? Làm ta sợ muốn chết, cha con

cũng lo lắng không ăn không ngủ được suốt hai ngày, may mà hôm sau con
lập tức quay lại. Chúng ta vốn nghe nói...” Thôi Thị định nói, bọn họ nghe
rằng Hoàng hậu A Vụ muốn ở lại chùa Long Tuyền cầu phúc một thời gian
dài.

“Để người và phụ thân lo lắng rồi.” A Vụ có phần áy náy nhìn Thôi

Thị.

“Hiện giờ mẫu thân có thể an tâm một chút rồi.” Thôi Thị bình tĩnh lại.

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chẳng qua cãi nhau với Hoàng thượng mấy câu, nên muốn vào chùa ít

ngày cho khuây khỏa thôi, không phải con đã lập tức trở về rồi sao, người
chớ nghe gió tưởng mưa.” A Vụ oán giận nói. Kỳ thực nàng không muốn
Thôi Thị phải lo lắng, vì thế đành chống chế như vậy với bà.

Thôi Thị lo lắng nhìn A Vụ. Tin tức này không phải bà nghe được, mà

là Vinh lão gia nghe được, Thôi Thị tin chắc chuyện có thể khiến cho lão gia
nhà bà phải lo lắng tới ăn không ngon ngủ không yên như vậy chắc chắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.