TỨ QUÝ CẨM - Trang 2009

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương còn phải xử lý cung

vụ, thần phụ không dám quấy nhiễu.” Thôi Thị nói.

Sở Mậu cười cười. “Nhạc mẫu không cần hạn chế, cứ thường xuyên

vào cung với A Vụ, nàng vẫn nhớ mọi người lắm.”

Thôi Thị cảm tạ đại ân, lúc bấy giờ mới xin cáo từ. Dọc đường đi, nghĩ

tới thái độ của Gia Hòa Đế hiện tại thì tảng đá đè trĩu trong lòng mới buông
xuống được một chút.

Lúc này A Vụ thấy Sở Mậu tiến vào, định đứng lên nghênh đón nhưng

Sở Mậu mau chóng nói: “Nàng cứ nằm đi, nếu lại ngã lần nữa, lần này nàng
định nằm kiểu gì?”

A Vụ nghe vậy cũng mỉm cười ngượng ngùng. “Hoàng thượng sáng

nay không cần triệu kiến công thần sao?”

Sở Mậu nghe vậy lại thấy bực, chàng vốn sắp xếp công việc tới tận sau

bữa tối, nhưng giữa chừng ngồi sao cũng không thấy an tâm bèn ghé qua
cung Trường Lạc một chút. “Bôi thuốc chưa?”

“Chưa.” A Vụ nhìn Sở Mậu, cười có phần giảo hoạt.

“Thuốc cao đâu?” Sở Mậu ngồi xuống cạnh A Vụ.

A Vụ bảo Minh Tâm mang thuốc cao lại cho Sở Mậu. Sở Mậu xốc váy

A Vụ lên, thấy nàng không hề mặc quần, liền ngẩng đầu nhìn nàng.

Gương mặt trắng muốt như sứ của A Vụ giờ đây thoáng chút ửng hồng,

tựa như một đóa hoa đào bung nở giữa trời xuân. A Vụ không dám nhìn Sở
Mậu, đưa tay mân mê tóc mai, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Sợ cọ vào lại
đau.”

Sở Mậu ngẩn người, bấy giờ mới cúi xuống xức thuốc lên đầu gối A

Vụ. “Đã uống thuốc đúng giờ chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.