TỨ QUÝ CẨM - Trang 2023

không sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.” Lý Đức Thuận trí nhớ tốt, một lời nhắc lại
toàn bộ không sai nửa chữ.

Mấy chữ “ảnh hưởng tới tuổi thọ” ở vế sau thực hù dọa A Vụ, nàng

không thể trốn tránh trách nhiệm chính mình đã khiến Sở Mậu liên tiếp bị
thương. A Vụ thẫn thờ ngồi bên giường Sở Mậu, tới khi Lã Nhược Hưng bê
thuốc của Sở Mậu tới, A Vụ nói: “Lã công công, đế bổn cung bón thuốc cho
Hoàng thượng.”

Lã Nhược Hưng thoáng dừng lại, cuối cùng đành đưa thuốc cho A Vụ.

Cách xưng hô của A Vụ với Lý Đức Thuận và Lã Nhược Hưng khác

nhau hoàn toàn, ngoài mặt gọi một câu Lã công công cũng coi như cho Lã
Nhược Hưng chút thể diện, kỳ thực là xa lạ lãnh đạm, hoàn toàn khác với Lý
Đức Thuận.

A Vụ nhận lấy bát thuốc, nhìn Sở Mậu đang nằm trên giường, mặt đỏ

bừng bừng, môi khô khốc. A Vụ nhẹ nhàng ghé vào tai chàng, nói: “Hoàng
thượng, uống thuốc rồi ngủ tiếp được không?”

Mí mắt Sở Mậu giật giật, không chịu mở ra. A Vụ đặt bát thuốc lên đôn

hoa, nâng đầu Sở Mậu lên, kê xuống đó một cái gối, lúc ấy mới bắt đầu cho
chàng uống thuốc.

Nhưng Sở Mậu không chịu phối hợp, miệng không mở ra, A Vụ đặt

thìa thuốc bên cạnh môi, chàng căn bản không động đậy.

A Vụ khẽ than một tiếng, quay đầu phân phó người hầu kẻ hạ bên cạnh:

“Các người lui cả đi, có việc bổn cung sẽ gọi.”

Lý Đức Thuận đưa mắt ra hiệu cho kẻ hầu người hạ bên cạnh, bọn họ

đều biết ý lui xuống. Lã Nhược Hưng mặc dù lưu lại sau cùng, cuối cùng
vẫn phải ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.