TỨ QUÝ CẨM - Trang 2024

Người xung quanh A Vụ đều lui cả rồi, nàng mới dám ngậm một ngụm

thuốc, cúi xuống mớm vào môi Sở Mậu. Chàng không mở miệng, nàng đành
phải ghé sát môi tới, dùng lưỡi tách miệng Sở Mậu ra, tốt xấu gì cũng phải
đẩy được thuốc vào.

A Vụ lại cúi xuống nhấp thêm một ngụm thuốc nữa, lúc vừa chạm vào

môi Sở Mậu lại thấy chàng mở to mắt nhìn nàng.

A Vụ kinh hãi vô cùng, nuốt luôn thuốc vào miệng, đắng tới mặt mũi

nhăn nhó.

“Hoàng thượng.” A Vụ nhanh chóng bật dậy, rời khỏi môi Sở Mậu, mặt

còn hồng hơn cả mặt người đang sốt là Sở Mậu.

“Đưa thuốc cho trẫm.” Sở Mậu yếu ớt nói.

A Vụ bưng chén thuốc lên, lấy thìa bón cho Sở Mậu, thấy chàng

ngoảnh đầu đi. A Vụ đành phải đưa cả bát thuốc cho Sở Mậu, chàng nhận
lấy uống hết sạch, khàn giọng nói: “Nàng đi đi.”

“Thiếp không đi, để thiếp ở lại chăm sóc người được không?” A Vụ

khóc nói. “Nếu người không chịu tha thứ cho thiếp, thiếp chờ người khỏe lại
rồi sẽ không bao giờ tới điện Càn Nguyên nữa, được không?”

Đây đương nhiên là kế tạm thích ứng của A Vụ, thừa dịp Sở Mậu mắc

bệnh, nàng phải thể hiện cho thật tốt, tranh thủ đoạt lại hảo cảm.

Sở Mậu không nói không rằng, A Vụ coi như chàng ngầm đồng ý.

“Thiếp gọi Lý Đức Thuận chuẩn bị nước cho chàng, khắp mình chàng

toàn mồ hồi, dùng nước ấm lau người một chút được không?” A Vụ ân cần
hỏi. “Hoàng thượng miệng đắng, có muốn dùng một chút mứt anh đào
không?”

“Còn đắng trong lòng trẫm thì sao?” Sở Mậu lạnh mặt hỏi A Vụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.