TỨ QUÝ CẨM - Trang 206

Phù Dương Đình ở gần hồ nước, là địa điểm thích hợp để cho cá ăn và ngắm
vịt.

Khi A Vụ và mấy người bạn đến đó, trong đình đã bày sẵn giá vẽ, bút,

nghiên, mực và màu vẽ.

“Không cần màu đâu, mất thời gian lắm, muội chỉ dùng mực tàu là

được.” A Vụ chậm rãi mở giấy vẽ ra, vung bút chấm mực, nét bút như rồng
bay, có lẽ chưa uống hết một chén trà, đôi vịt trong hồ nước đã được bơi lội
tung tăng dưới nét vẽ của A Vụ.

Hình ảnh sinh động, tỉ mỉ, tuyệt vời nhất là đôi vịt nước được vẽ chỉ

bằng vài nét bút, vừa đơn giản lại sống động như thật.

Bức tranh vẽ xong không chỉ đem lại danh tiếng cho A Vụ mà mọi

người còn thêm khâm phục A Vụ, vừa vẽ đẹp lại nhanh, dường như vẽ tranh
đối với nàng là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.

Bức họa A Vụ tặng Đường Âm là tranh màu nước được vẽ tinh tế, trau

chuốt cẩn thận, còn bức họa này là tranh mực tàu, có sự khác biệt lớn khiến
Đường Âm thích thú vô cùng. A Vụ không nói dối, điều đó khiến Đường
Âm thở phào nhẹ nhõm, vì nàng không muốn người mình coi trọng là kẻ giả
tạo.

Đương nhiên mắt của con vịt nước trong bức họa này được vẽ giống

hệt phong cách của Quận chúa Khang Ninh. Cố Tích Huệ tận mắt nhìn thấy
A Vụ vẽ, lại càng cảm thấy A Vụ và Quận chúa như là một người, trước kia
Quận chúa Khang Ninh vẽ tranh cũng tràn đầy tự tin và điêu luyện như vậy.

Hồ Nhã Hòa thấy A Vụ không nói dối thì cười ngại ngùng, còn bị

Đường Âm trừng mắt nhìn, đành cúi đầu xin lỗi. “Xin lỗi, ta...”

Đường Âm có thể trừng mắt nhìn Hồ Nhã Hòa, nhưng A Vụ không có

tư cách đó, nàng vội vàng nói: “Không dám, muội biết Hồ tỷ chỉ nói đùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.