TỨ QUÝ CẨM - Trang 2070

A Vụ che mặt khóc thành tiếng. “Chàng chớ nên nhìn thiếp, hiện giờ

thiếp xấu chết đi được.”

Sở Mậu cười nói: “Sau này nàng già rồi, mặt mũi nhăn nheo cả thì ta

cũng thích luôn nếp nhăn của nàng.”

A Vụ lau nước mắt nói: “Sở Cảnh Hối, có phải chàng đã làm gì có lỗi

với thiếp không?”

Sở Mậu nhìn thẳng vào A Vụ, hỏi ngược lại: “Ta đã làm gì mà không

dám nói cho nàng?”

Xét khí thế điềm tĩnh của Sở Mậu, A Vụ phải ngượng ngùng lui về.

“Tự nhiên Hoàng thượng ôn nhu như vậy, thiếp cảm thấy không được quen.”

“Xem ra Hoàng hậu nương nương cũng biết bản thân không đáng được

trẫm đối xử dịu dàng như vậy nhỉ?” Sở Mậu châm chọc nàng. “Nếu vậy,
Hoàng hậu nàng đứng một bên hầu trẫm dùng bữa đi thôi.”

A Vụ nghĩ một chút, quyết định tha thứ cho sự vô lễ của Sở Mậu, dẫu

sao chàng cũng bị tổn thương nhiều năm như vậy, hẳn là cần phát tiết tức
giận. Có điều, lời Hoàng đế đã nói ra đều là khuôn vàng thước ngọc, A Vụ
không thể không tuân theo. A Vụ có thể được cưng chiều mà kiêu căng
nhưng không thể quên đi giới hạn được.

A Vụ quả nhiên đứng lên, châm cho Sở Mậu một chén rượu, lại gắp

thêm cho chàng một chút đồ ăn, tất cả đều là những món Sở Mậu thích nhất.
Phục vụ không đến nỗi không chu toàn nhưng A Vụ hơi yếu đuối, đứng
tưởng chừng không vững, cả người chúi về trước, tựa vào vai Sở Mậu.

Sở Mậu dùng một miếng đồ ăn, nhấp một ngụm rượu, khi đó mới nhàn

nhã lên tiếng: “Gầy thành như vậy, nàng còn không ngại chạm người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.