TỨ QUÝ CẨM - Trang 259

A Vụ không kìm nổi nhón một miếng, bồi hồi nhớ lại hồi xưa khi tỳ vị

suy nhược, mẹ không cho phép nàng ăn nhiều, mỗi lần A Vụ bị bệnh nặng,
mẹ thường lấy bánh hoa mộc ra cổ vũ nàng, nói rằng nếu nàng khỏi bệnh sẽ
cho nàng ăn ba cái.

A Vụ cắn miếng bánh hoa mộc, cảm nhận vị thơm lan tỏa mà không nỡ

nuốt, nước mắt ầng ậng khóe mi. A Vụ ăn hết một cái lại lén nhìn mọi người
xung quanh, mọi người đâu có ai dám ăn bánh trước mặt Trưởng Công chúa
thế nên đều ngồi im bất động, chỉ có một mình A Vụ là dám ăn. A Vụ cũng
biết thế là không đúng, nhưng nàng lại không kiềm chế nổi, lén lấy một cái
giấu sau lưng, nhân lúc không ai chú ý mới cắn một miếng nhỏ, vẻ mặt lộ rõ
sự thỏa mãn.

Đường Âm thấy bộ dạng như chuột nhắt của A Vụ thì cảm thấy buồn

cười liền cầm khăn tay lau khóe miệng cho A Vụ. “Muội đúng là đồ ngốc!”
Phút trước còn mang vẻ mặt đầy tủi thân, phút sau đã gặm nhấm đồ ăn như
chuột rồi.

Trưởng Công chúa nhìn cảnh tượng này với ánh mắt thất thần. A Vụ

của bà cũng có những hành động thế này, mỗi lần nhân lúc bà không chú ý
đều lén lấy một miếng bánh hoa mộc giấu ở sau lưng, sau đó ăn từng miếng
nhỏ.

Từng cử chỉ nhỏ hay từng nét mặt của lục tiểu thư đều giống hệt A Vụ.

Trưởng Công chúa càng nhìn càng đau lòng, không thể tiếp tục ở lại được
nữa nên đứng dậy rời đi.

Trưởng Công chúa Phúc Huệ vừa đi, mọi người có mặt ở đó đều thở

phào nhẹ nhõm. Lúc này mới có người cười nói, rồi lấy bánh hoa mộc ăn và
khen: “Bánh thơm ngọt quá, thơm mà không ngấy, ngọt mà không chua,
ngon hơn hẳn nhà ta làm!”

Đường Âm cũng ăn thử một miếng. “Đúng là ngon thật, đầu bếp làm

bánh nhà Cố tỷ giỏi quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.