TỨ QUÝ CẨM - Trang 267

“Đó là những việc của mấy nam nhân thô lỗ, chúng ta sao có thể làm

vậy, bị người ta chê cười thì làm thế nào?” Vinh Ngũ vội vàng lắc đầu.

“Tỷ cẩn thận quá đấy!” Đường Âm liếc nhìn Vinh Ngũ, bĩu môi, “Sợ

bọn ta múa quyền làm liên lụy đến danh tiếng của tỷ à?”

Câu nói này khiến Vinh Ngũ đỏ mặt xấu hổ không biết trả lời thế nào.

Cha của Đường Âm là Các lão, còn cha tỷ ta chỉ là một viên quan phó thất
phẩm của một ty điều binh khiển mã ở Ngũ thành.

A Vụ thấy thực ra Vinh Ngũ cũng có chút tài hoa, nhưng chỉ vì phủ An

Quốc Công suy vi khiến đại phòng, nhị phòng đều phải mưu tranh công
danh, lợi lộc, khiến Vinh Ngũ cũng bị ảnh hưởng nên mới trở nên tầm
thường.

Lần trước, Vinh Ngũ đã tự đào hố chôn mình, mục đích là muốn lấy lại

chính danh cho lão thái thái và nắm được thóp của tam phòng. Vinh Ngũ
muốn lôi kéo tình cảm của A Vụ chẳng qua là định lôi kéo tam phòng,
nhưng sau đó đều bị thất bại.

A Vụ thầm thở dài, Đường Âm nói Vinh Ngũ như vậy cũng hơi quá

đáng, nàng sợ cứ giữ tính cách đó thì sau này Đường Âm sẽ phải chịu thiệt
thòi.

Cố Tích Huệ thấy thế vội vàng giảng hòa: “Hôm nay trời đẹp, hay là

chúng ta đến Lan Trì chèo thuyền nhé!”

Cũng may Cố Tích Huệ là người lanh lợi, nghĩ ngay ra chuyện chèo

thuyền rất hợp với tính ham chơi của Đường Âm, cũng hợp với sở thích
ngắm cảnh ngâm thơ của tài nữ Vinh Ngũ.

Mọi người thì hào hứng hưởng ứng, còn A Vụ lại giật mình sợ hãi. Dù

nàng thích Tả Phương Các, thích ngắm nhìn sương bao phủ, nhưng nếu bảo
nàng ngồi thuyền thì quả là chuyện hoang đường. Nàng rất sợ nước, ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.