TỨ QUÝ CẨM - Trang 281

[1]. Di mẫu: Có hai nghĩa, thứ nhất là em gái của mẹ (như cách gọi dì ngày nay), thứ hai là vợ

lẽ của cha.

“Di mẫu cái gì, không được nói linh tinh.” Thôi Thị nhíu mày, bực bội

trách mắng A Vụ.

“Vậy... sao người đó lại gọi mẹ là tỷ tỷ?” A Vụ chỉ tay vào mặt nữ nhân

đó, cố giả vờ không hiểu.

“Đây là di nương

[1]

mà lão thái thái ban cho cha con.” Thôi Thị nói hai

chữ “di nương” một cách khó khăn, cảm giác phải cắn vào lưỡi mới nói ra
được hai chữ đó.

[1]. Di nương: Cách gọi như dì hai ngày nay.

“Mộc di nương ở hậu viện gọi mẹ là phu nhân mà, sao di nương này lại

gọi mẹ là tỷ tỷ?” A Vụ vẫn tỏ vẻ không hiểu.

Vương di nương tương lai đang đứng trước mặt bình thản nói: “Bẩm

lục tiểu thư, nô tỳ chính là lương thiếp do lão thái thái ban cho tam lão gia.”
Lương thiếp cơ đấy, nên có thể gọi Tam phu nhân là tỷ tỷ.

A Vụ căm hận cái giống “Ngựa gầy Dương Châu” này không kể xiết,

nàng ghé vào tai Thôi Thị thì thầm khiến Thôi Thị kinh ngạc nhìn nàng. Lúc
đó bà cũng không cần hỏi vì sao A Vụ lại biết, chỉ hỏi Vương Thị: “Tại sao
ta lại không biết “Ngựa gầy Dương Châu” bây giờ lại có thể tặng cho quan
viên trong triều làm lương thiếp nhỉ?”

Nói thẳng ra, “Ngựa gầy Dương Châu” chẳng qua là loại gái làng chơi,

mua về để tiêu khiển còn được, chứ danh chính ngôn thuận đòi làm thiếp thì
không thể, nếu ngự sử biết được thì phải dâng tấu trình bày rõ.

Sắc mặt Vương Thị trở nên trắng bệch, đang định mở miệng thì A Vụ

đã nói trước: “Ngươi đừng có mà nói dối. Ngươi từ phía nam đến đây, trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.