TỨ QUÝ CẨM - Trang 289

A Vụ hiểu rằng con cái không muốn san sẻ tình cảm của cha, nhưng lại

không hiểu rằng nữ nhân càng không muốn san sẻ tình cảm của chồng. Nàng
nghĩ đàn ông yêu thích di nương, nha hoàn thông phòng cũng giống như
nàng yêu thích con cào cào bện bằng cỏ và ống bút khắc bằng trúc mà Vinh
Giới tặng cho nàng - đều là đồ chơi mà thôi. Và nam giới đối xử với vợ cả
bằng cả sự kính trọng và yêu thương, cũng giống như họ đối xử với cha mẹ,
ân sư, tức là nhất định phải có tình yêu, là thứ tình cảm cao quý.

“Mẹ không nên buồn bực quá, dù sao cũng chỉ thêm đôi đũa cái bát

thôi mà, chi phí sinh hoạt hằng tháng của ả chúng ta cũng đâu phải lo.” A
Vụ khuyên nhủ.

Nếu Quận chúa Khang Ninh sống lại, nhất định sẽ đứng một bên mà

giậm chân gào thét: “Thô bỉ, thô bỉ, đúng là đồ thô bỉ, mọc ra thêm một di
nương, thế mà trong mắt ngươi lại coi tiền tiêu hằng tháng là quan trọng.” 

Đúng là có tiền mua tiên cũng được, A Vụ trong hoàn cảnh này không

thể không thay đổi bản thân, chỉ có điều nàng lại thay đổi quá nhiều.

Thôi Thị bực bội liếc nhìn A Vụ, con bé nghĩ mình đau lòng vì mấy

đồng tiền tiêu hằng tháng sao? Đúng là đồ trẻ con, có những chuyện quả thật
bà không biết nói với con gái thế nào.

A Vụ thấy Thôi Thị buồn bã, quyết định khuyên thêm lần nữa, thực ra

câu này nàng không nên nói, vì một cô nhóc như nàng không thể có suy nghĩ
thâm hiểm như vậy được. “Mẹ à, chuyện quan trọng nhất bây giờ là không
được để cô ta sinh con.”

Vinh tam gia là con vợ lẽ, Thôi Thị cũng là con vợ lẽ, A Vụ vốn không

nên nói những lời này, nhưng để chuyển sự chú ý của bà, nàng đành phải nói
vậy. Thực ra, A Vụ không nghĩ rằng con vợ lẽ có gì không đúng, vì hầu hết
các gia đình đều có con vợ lẽ. Hơn nữa họ cũng rất tài giỏi, lại yêu thương
giúp đỡ lẫn nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.