TỨ QUÝ CẨM - Trang 325

tiện làm tổn thương ân đức, vì thế khi nhìn thấy Thôi Thị đau khổ tột cùng,
nàng cũng không muốn ra tay với Vương di nương.

Nhưng dã tâm của Vương di nương rất lớn, tuy đã nhiều ngày trôi qua

mà vẫn không hề để lộ “đuôi cáo”. Thôi Thị thì từng ngày sống trong giày
vò, đau khổ. A Vụ nắm chặt lò sưởi cầm tay, thầm nhủ mình phải bảo vệ bà
mới được. Trên đời này, ngươi ngốc thường hưởng phúc. Nàng từng nói
Thôi Thị tuy ngốc nhưng cũng có cái phúc của kẻ ngốc.

A Vụ nhìn lên bầu trời tuyết đêm tự cười nhạo mình, thật đáng đời cho

cái số nàng luôn phải vất vả, lo lắng.

Tại sao Vương di nương lại chạm đến giới hạn chịu đựng cuối của A

Vụ, đó là vì cô ta quá “lương thiện”.

Một người khi được mọi người khen ngợi thì ấn tượng đầu tiên đem lại

cho A Vụ chính là: Người đó không thể tốt như vậy được. Nàng cho rằng
người như vậy hoặc là đại gian hoặc là đại thiện, mà tỷ lệ của vế sau thì quá
ít ỏi.

Bổn phận của một di nương là ở trong phòng mình, rụt rè, không muốn

gây chuyện, đương nhiên không thể tùy tiện cho ai tiền, hoặc tùy tiện giúp
một tên nhóc ngoài phủ đưa đồ cho nha hoàn ở trong phủ được. Mà nha
hoàn mà cô ta giúp lại chính là người trong phòng của Thôi Thị, còn cậu
nhóc đó lại chính là người bên cạnh Vinh tam gia. Việc thu phục “nhân tâm”
như vậy nếu không là có tâm địa xấu xa thì cũng là mưu đồ thâm sâu, lo
trước tính sau. A Vụ ghét nhất và cũng sợ nhất loại người này.

Lần trước A Vụ gảy đàn trong đêm tuyết, Vương di nương chỉ bằng

một câu đã nói ra hết tâm trạng của A Vụ khiến nàng bắt đầu cảnh giác,
đúng là người đẹp lợi hại. Nếu A Vụ là Vinh tam gia, với sự mềm mại, dịu
dàng của Vương di nương, e rằng nàng cũng không chống trụ nổi.

Thôi Thị tuyệt đối không phải là đối thủ của Vương di nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.