TỨ QUÝ CẨM - Trang 326

Giờ tâm địa của Vương di nương chưa thể hiện rõ, nhưng A Vụ không

muốn đổ thêm dầu cho cô ta. Vương di nương vốn định cắn răng chịu đựng,
ngấm ngầm bám rễ vững chắc trong cái nhà này ba đến năm năm, sau đó
mới giở thủ đoạn. Không những thế, đến lúc đó Vinh tam gia còn thăng quan
tiến chức, thế giới bên ngoài không chừng sẽ là của cô ta. Nhưng A Vụ
không thể để Vương di nương tiếp tục chiêu “mưa dầm thấm lâu” như vậy
được nữa.

“Phải uy hiếp thì mới biết được, nếu thực sự lương thiện thì âu cũng là

số mệnh của cô ta, nhưng nếu là giả thì cũng không thể trách mình không
niệm tình được.” A Vụ thầm nhủ. Đương nhiên A Vụ cũng nắm chín phần
chắc chắn rằng trên đời này có mấy ai uy hiếp được người tốt, nhưng còn
người thông minh thì lại rất dễ uy hiếp.

“Cô nương, làm như vậy có thỏa đáng không, có cần nói với phu nhân

không?” Khúc ma ma nhìn A Vụ với vẻ khó xử. Khúc ma ma cũng là người
của phòng Thôi Thị, không được trọng dụng bằng Lý ma ma nên chỉ quản
vài việc không quan trọng. 

“Đừng nói với phu nhân, giờ người đang bị bệnh, không nên để người

lo lắng thêm.” A Vụ nghĩ nếu như để Thôi Thị biết chuyện này thì sự trù
tính của nàng sẽ là vô ích.

“Nhưng... nhưng…” Khúc ma ma vẫn còn do dự.

Đúng là chủ nhân thế nào thì nô tài thế đó, có làm một chút chuyện cỏn

con cũng không có gan. A Vụ đành phải bưng chén trà lên rồi nói: “Bảo bà
đi thì bà cứ đi, mọi thứ đã có ta lo, lẽ nào đợi tiện nhân đó sinh con ra làm
mẹ ta tức chết bà mới vui, hay bây giờ bà muốn đến ôm chân của Vương di
nương?”

Miệng thì mắng người thật đấy, nhưng trong lòng A Vụ lại niệm phật,

lạy Phật tha tội, tha tội, nàng không muốn mắng người, thực sự nếu như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.